Xương tai của anh hơi lạnh.
Chu Sơ Hành nhíu mày, nhưng lại không hất ra.
"Tiếc thế."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Kim Nhược không phát hiện ra cảm xúc của anh, mặt cô tràn đầy vẻ thất vọng, không được nhìn anh đeo khuyên tai rồi.
Chu Sơ Hành liếc cô một cái, bỗng nhiên hỏi: "Sao em cứ cố chấp với việc này mãi thế?"
Lương Kim Nhược thất vọng: "Anh không hiểu được đâu."
Chu Sơ Hành không thể hiểu được cảm xúc bất ngờ của cô, sau đó suy nghĩ của anh liền bị cuộc điện thoại của Tô Thừa kéo lại: "Sếp, cuộc họp video tôi nay không hoãn lại thật sau?”
Anh nhìn hình bóng lượn lờ ở phía trước sân.
"Không cần."
Nhiều nhất là một tiếng đồng hồ thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
…
Lương Kim Nhược vừa lên lầu đã chui ngay vào phòng để thay đồ.
Mặc dù ngoài miệng nói không sao hết nhưng trong lòng thì lại khác, dù sao con gái cũng đều mộng mơ về ngày này mà.
Dù thế nào thì cô cũng là người trải qua một đời với Chu Sơ Hành.
Lương Kim Nhược tự cảm thấy kinh nghiệm của mình quá ít, lên mạng tìm kiếm trường hợp thành công.
Để không bị Chu Sở Hành làm phiền, cô còn khóa cửa phòng để quần áo lại, một mình ngồi trong phòng nghiêm túc chăm chú xem.
Tổng kết, đêm nay phải để lại kí ức tươi đẹp.
Lương Kim Nhược đặt điện thoại xuống, nhìn quần áo một loạt mới tinh, bỗng nhiên phát hiện bên trong nhiều hơn một ngăn váy ngủ.
Cô chọn mấy chiếc so sánh với nhau.
Cuối cùng vẫn quay lại cái đầu tiên, Lương Kim Nhược cảm thấy, nếu trách thì chỉ có thể trách ngoại hình của cô quá đẹp thôi, mặc cái gì cũng đẹp hết
Nên rất khó để chọn.
Cô ở bên trong rất lâu, Chu Sơ Hành vừa vào phòng ngủ chính đã thấy phong để quần áo đang sáng đèn, cũng không đến làm phiền.
Vừa vặn, anh nhận cuộc họp video.
Lúc Lương Kim Nhược đi ra đã là một tiếng đồng hồ sau, trong tay cầm váy ngủ treo trên tường bên ngoài phòng tắm.
Thấy Chu Sơ Hành đối diện với máy tính, cách hơi xa, chỉ nghe thấy có người nói chuyện, có lẽ là đang xem video tài chính linh tinh.
Cô nghe không rõ lắm.
Lúc trước anh còn nói cô có hẹn ngay đêm tân hôn nữa chứ, giờ thì anh lại đang làm việc.
Lương Kim Nhược không thích đem công việc về nhà, đương nhiên, trước mắt cô cũng không làm việc như thế.
Nghe thấy tiếng động, ánh mắt của Chu Sơ Hành di chuyển khỏi video cuộc họp, thờ ơ nhìn Lương Kim Nhược đang cởi áo váy.
Vì đi chụp giấy chứng nhận kết hôn nên Lương Kim Nhược mặc rất ngoan hiền, bóng lưng thỉnh thoảng sẽ để lộ ra giờ cũng bị giấu trong váy, kéo khóa đến đỉnh.
Lương Kim Nhược kéo khóa xuống ngang eo một chút là không muốn động tay nữa.
Dù sao thì trong phòng vẫn có sẵn một người đàn ông.
"Chu Sở Hành, qua đây giúp em kéo khóa váy với." Cô cất giọng sai bảo, không ngượng nghịu chút nào, thậm chí thấy anh không di chuyển còn thúc giục: "Nhanh lên."
Ánh mắt Chu Sơ Hành quay lại màn hình.
Cuộc họp video có một giây ngưng đọng, sau đó lại nhanh chóng khôi phục như bình thường, giống như chỉ là ảo giác vậy.
Sau khi nghe xong hai câu, Chu Sơ Hành lên tiếng: "Đợi chút."
Giọng của anh rất bình tĩnh.
Mọi người trên màn hình đều giả vờ như mình không nghe giọng người phụ nữ vừa rồi, lòng hóng hớt bắt đầu nổi lên, nhưng trên miệng lại nói: "Được."
Đợi Chu Sơ Hành thoát ra, biểu cảm mọi người đều thay đổi.
Không dám ở trong video thì thầm nói nhỏ, toàn bộ chuyển sang nhóm nói chuyện riêng trong điện thoại…
Vừa rồi bọn họ nghe thấy nghe thấy giọng nữ phải không?
Còn bảo tổng giám đốc Chu kéo giúp khóa váy?
Ban đêm cô nam quả nữ đó!
Lẽ nào... tin đồn đăng ký kết hôn truyền ra từ trong phòng thư ký tầng 18 là thật sao? Tổng giám đốc Chu thật sự kết hôn rồi à?
Lúc trước tin đồn đăng ký kết hôn được truyền ra, nhưng hôm đó tổng giám đốc Chu cũng không nghỉ phép, còn hôm nay thì lại đột ngột nghỉ gần một ngày, tới chiều tối mới quay lại.
"Sao anh lề mề thế?" Lương Kim Nhược oán trách.
"Anh đang họp." Chu Sơ Hành trầm giọng.
Lương Kim Nhược lập tức co cứng lưng, tai đỏ bừng, qua mấy giây sau lại đè giọng xuống: "Anh mở họp ngay trong đêm tân hôn mà còn không nói cho em? Anh mà bảo trước thì em cũng không nói vậy đâu.”
Lẽ nào những gì mình nói đều bị nghe thấy hết rồi sao?
Chu Sơ Hành không nói gì, hai ngón tay đưa xuống.
Váy kéo ra, xương bả vai trơn nhẵn cùng với rãnh lưng rơi vào đáy mắt.
Nếu như nói trước thì sợ là đêm tân hôn tối nay sẽ không tốt đẹp đến đâu, dù sao thì suy nghĩ của cô cũng không giống người khác.
“Đeo tai nghe, tai nghe.” Lương Kim Nhược ra lệnh bắt buộc.
Trước khi quay lại màn hình lần nữa, sắc mặt của Chu Sơ Hành không thay đổi chút nào, vẫn giống hệt như lúc nãy, chỉ đeo tai nghe bluetooth lên, nhàn nhạt lên tiếng: "Cuộc họp tiếp tục."
Mọi người lòng ôm bí mật tiếp tục cuộc họp.
…
Nhờ cái cớ này, Lương Kim Nhược trực tiếp đi sang ngâm nước ở phòng khách bên cạnh, mạnh mẽ rải cánh hoa vào bồn tắm.
Đồng thời nói xấu Chu Sơ Hành tròn trĩnh mười phút đồng hồ.
Sợ bản thân bị nhăn da, lúc này cô mới đứng dậy, ở trong phòng khách không một bóng người thảnh thơi, mặc áo váy ngủ thắt lưng, tháo mái tóc đang buộc.
Cứ như thế, hai tiếng đồng hồ cũng sắp trôi qua.
Cuối cùng, cô gác một chân lên mạn giường, miệng ngâm nga bài hát, bắt đầu chăm chú skincare, đến nỗi người đàn ông ở phòng bên cạnh đã sớm bị cô quăng ra sau đầu.
Thế nên khi cửa phòng khách bị mở ra, cô cũng không phát hiện.
Từ góc nhìn của Chu Sơ Hành, thân hình nhỏ bé nhanh nhẹn được khoác lên chiếc váy ngủ tơ lụa màu đen, phần vải giữa eo hiện ra một nếp nhăn, có thể đoán rằng bên trong là vòng eo uyển chuyển.
Cô đang khom lưng bôi kem lên chân, theo động tác lặp lại, mái tóc vốn rối tung lướt qua bả vai mỏng manh, lộ ra sau lưng trắng ngần, cũng với cặp xương bả vai.
Giống như cánh bướm.
Lương Kim Nhược bôi xong chân trái, đang định bôi chân phải thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân, cô bị dọa sợ cho quay ngoắt đầu lại, sau đó đối diện với ánh mắt của Chu Sơ Hành.
"Họp xong rồi sao?" Cô hỏi.
"Ừ."
Chu Sơ Hành đi tới chỗ cô, thuận tay nhận lấy kem dưỡng thể trên tay cô.
Lương Kim Nhược vui vẻ hưởng thụ sự phục vụ, tiện thể thăm dò: "Chắc bọn họ không nghe thấy giọng em đâu nhỉ, chắc chắn không nghe thấy, cách xa như thế cơ mà."
Chu Sơ Hành cũng không lên tiếng thì cô đã tự mình giải thích rồi.
Sau khi hồi thần lại, Lương Kim Nhược mới phát hiện để anh xoa kem dưỡng thể cho là một quyết định sai lầm, bởi vì...
Quá mức ái muội.
Thậm chí... động tác bình thường cũng biến thành sắc tình.
Mỗi khi lòng bàn tay chứa kem dưỡng thể của anh chạm vào, vết chai mỏng hơi lạnh lướt qua da thịt cô, khiến trái tim Lương Kim Nhược run rẩy.
Cô nắm lấy tay anh: "Để tự em làm cho."
Chu Sơ Hành ngước mắt, ánh mắt chuyển từ đôi mắt rồi rơi lên trên môi cô, ngón tay thon dài tiến lên phía trên, tiến vào trong váy ngủ.
“Những nơi khác không cần sao?”
Giọng nói lạnh băng trước kia đã khàn đặc.
Lương Kim Nhược cảm thấy nơi ngón tay anh chạm vào đang phát bỏng, nói ra lời như vậy bằng gương mặt lạnh băng kia, đúng là quá tương phản.
Cô chịu không nổi ám thị rõ ràng này của anh: "Khi nãy anh họp, bọn họ có biết vẻ mặt dâm dê này của Diêm Vương mặt lạnh như anh không?"
Lúc Lương Kim Nhược nói từ láy, dáng vẻ rất đáng yêu.
"Việc công với việc riêng không thể gộp thành một được, bọn họ cũng không quản nổi." Chu Sơ Hành nhìn cô, vẻ mặt mập mờ: "Em muốn từ chối à?"
Đương nhiên Lương Kim Nhược sẽ không từ chối.
Thế là, phòng khách từ trước đến nay luôn được dì giúp việc dọn dẹp sạch sẽ nhưng chưa từng dùng lần nào, tới tối này thì đã được sử dụng.
Màu sắc giường đệm ở đây không giống trong phòng ngủ chính, ban đầu cô ở đây nên màu trắng sữa chiếm nhiều hơn, thoạt nhìn cao quý lại lãng mạn, giờ đây đã biến thành điểm xuyết cho Lương Kim Nhược.
Mái tóc đen mượt, làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng của cô.
Lại càng thêm nét tinh tế.
Khăn trải giường không lâu trước vẫn còn bằng phẳng, hiện giờ đã vô cùng lộn xộn, không biết ngày mai dì giúp việc đến nhìn thấy sẽ nghĩ gì nữa.
Sau khi được bế về phòng ngủ chính rồi làm loạn một trần trong phòng tắm, Lương Kim Nhược tỉnh táo lại, cũng không biết bây giờ mấy giờ, dù sao cũng chắc chắn không còn sớm nữa.
Chu Sơ Hành tắt đèn, nằm xuống.
Sự mệt mỏi của Lương Kim Nhược bớt đi một chút, dù sao người bỏ sức cũng không phải cô, ngón tay chọc người đàn ông bên cạnh.
"Chu Sơ Hành? Tổng giám đốc Chu?"
Sau khi gọi mấy tiếng, người đàn ông bên cạnh cuối cùng cũng lên tiếng: "Mợ Chu muốn nói gì?"
Lương Kim Nhược uể oải, cũng không phản bác lại cách gọi mới này, mà chỉ hưng phấn nói: "Hôm nay anh xem bản kế hoạch chưa?"
"Chưa."
"Em cảm thấy em viết rất tốt, dù thiết kế bên ngoài hay nội dung, thậm chí số liệu cũng đều là tự tay em đo lường, em còn làm hết cả mấy bảng biểu luôn."
"Em còn dựa theo bản vẽ mẫu của thầy thiết kế để làm vài bản kế hoạch cho tương lai, chắc chắn trước đây mọi người không suy nghĩ đến sức tiêu dùng và sở thích của nữ giới đúng không."
Sau khi Lương Kim Nhược thao thao bất tuyệt xong liền nhỏ giọng thỏ thẻ nói: "Tổng giám đốc Chu, anh cảm thấy tổng giám đốc Lương viết như thế nào?"
Trong đêm tối, giọng nói từ tính của Chu Sơ Hành vang lên.
"Anh cảm thấy tổng giám đốc Lương cần ngủ rồi.
"…"
Đầu ngón chân của Lương Kim Nhược khẽ đạp anh: "Công chúa không muốn ngủ."
Chu Sơ Hành tóm lấy mắt cá chân cô dễ như trở bàn tay, giọng nói biếng nhác, tùy ý đáp một câu: "Phò mã muốn ngủ rồi."
Phò mã?
Phải rồi, đăng ký kết hôn rồi thật sự được xem là phò mã.
"Coi lại cái đức hạnh của anh đi."
Lương Kim Nhược hừ một tiếng, không nói gì nữa.
…
Không biết có phải là vì hôm nay kết hôn hay không, Lương Kim Nhược lại nằm mơ.
Thời gian trong giấc mơ của cô có vẻ là rấu lâu về trước.
Cô đang nằm trên giường, bỗng nhiên, cửa thủy tinh đối diện chợt mở ra.
Người đàn ông mặc áo tắm quay lưng đi ra, đang dùng khăn lông lau tóc, chiếc áo tắm ban đầu nương theo động tác của anh mà hơi nới lỏng ra, có thể loáng thoáng nhìn thấy được cơ bụng.
Nửa mái tóc đen rơi trên khuôn mặt đỏ hồng của Lương Kim Nhược.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, động tác người đàn ông dừng lại, lấy áo tắm, trên đường tiện tay nhặt quần dài trên đất, đi đến bên giường, nhẹ vén mái tóc của cô: "Dậy rồi à?"
"Chúng ta nói chuyện đi."
Nói chuyện? Nói cái gì?
Ánh mắt của Lương Kim Nhược lờ mờ, không tập trung được, mãi cho đến khi mở mắt, bên tai yên tĩnh, chỉ có vài tiếng chim hót thỉnh thoảng truyền đến từ bên ngoài ban công.
Trời sáng rồi.
Hôm nay là ngày tân hôn thứ hai.
Lương Kim Nhược nhớ đến sự hoang đường hôm qua, trên mặt bất giác nóng bừng lên.
Mặc dù Chu Sơ Hành hình như không nói mấy lời cợt nhả gì đó, nhưng mà mỗi câu mỗi chữ lại mang theo sự cợt nhả khó hiểu, dùng gương mặt nhạt nhẽo kia của anh để nói ra.
Vừa lạnh lại vừa cợt nhả.
Lương Kim Nhược than thở, đẩy suy nghĩ phức tạp ra khỏi đầu.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Lương Kim Nhược vươn tay cầm lấy, không thèm nhìn đã bắt máy luôn: "Alo?"
"Chiêu Chiêu, là tớ đây." Giọng Tô Ninh Dung hơi gấp gáp: "Hôm qua người đi kết hôn với Chu Sơ Hành là cậu sao?"
Lương Kim Nhược ngay lập tức tỉnh táo, hỏi lại: "Sao cậu biết được?"
Tô Ninh Dung nghe thấy câu trả lời này liền biết là sự thật: "Không chỉ mình tớ biết mà cả thế giới đều biết hết rồi, có người chụp Chu Sơ Hành đi ra từ cục dân chính!"
"Bảo đeo khẩu trang mà anh ấy không chịu đeo cơ!"
Khẩu trang của cô không phải để trang trí mà có tác dụng rất lớn.
Sau khi cúp điện thoại, Lương Kim Nhược nhấn mở nội dung mà Tô Ninh Dung gửi tới.
Không chỉ riêng hot search mà đủ các loại phần mềm đều tự động đẩy đầu đề chuyện mới, đều là tiêu đề tương tự.
#Tổng tài Trung Thế Chu Sở Hành hiện đang có mặt tại cục dân chính #
#Vạch trần bí mật! Rốt cuộc mợ Chu là nhân vật như thế nào!#
#Hãi hồn! Tổng giám đốc Chu nhiều năm trước lại có một mẩu tin đồn phong lưu! #
…
Lời tác giả:
Chiêu Chiêu: Trong giang hồ vẫn có truyền thuyết về tôi.