“Ai quản lý tài khoản Weibo của công ty chúng ta thế?”
“Tag thẳng tổng giám đốc Chu vào luôn, ghê vậy!”
“Chả biết, bình thường có thấy tài khoản Weibo công ty mình đăng gì đâu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đừng nói là tổng giám đốc Chu làm đấy nhé?”
Câu hỏi này đưa ra, những người còn lại nhìn một lúc rồi đồng loạt lắc đầu: “Chắc không phải tổng giám đốc Chu quản lý đâu, khó tin lắm.”
Bọn họ đều là người hóng drama thôi, trên mạng cũng hóng chuyện tài khoản Weibo nhà mình nốt.
Bình thường tài khoản Weibo đều có người quản lý riêng, bất cứ lúc nào cũng không thể phát ngôn linh tinh, nếu không sẽ làm ảnh hưởng tới hình ảnh của tập đoàn.
Bài đăng của tài khoản Weibo hôm nay thật sự đã làm họ chấn động. Người đăng không sợ bị gán ghép sao? Hay là đã được tổng giám đốc Chu đồng ý rồi?
Nhìn câu nói “Công chúa không thể rời bỏ quà tặng của tổng giám đốc Chu” kia xem.
Họ đi hỏi lại nhưng không một ai biết rốt cuộc ai là người quản lý tài khoản Weibo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có điều, vì bài post mà tập đoàn Trung Thế đăng trên Weibo quá thú vị nên đã bị blogger share nhiều đến mức lên hot search, chỉ một mình từ khóa này đã khiến số lượt follow tăng lên nhanh chóng.
Tập đoàn Trung Thế nghiêm túc là thế, vậy mà lại đăng bài tấu hài như vậy.
Dân mạng là người giật mình nhất, thấy anh đang online thì ai cũng muốn trở thành người may mắn được anh trả lời tiếp theo.
Hàng triệu dân mạng đều chờ Chu Sơ Hành trả lời.
Tiếc rằng đợi mãi không thấy tổng giám đốc Chu lộ mặt, họ đành trêu ghẹo dưới bài đăng: “Coi bộ tag vào cũng vô ích rồi.”
[Ha ha ha ha!]
[Tổng giám đốc Chu: Cậu là ai mà đòi dạy tôi?]
[Công chúa không thể rời bỏ quà của tổng giám đốc Chu thật hả?]
[@Tập đoàn Trung Thế tổng giám đốc Chu tặng quà cầu hôn gì đó?]
Thế nhưng tài khoản Weibo không còn lên tiếng nữa, tất cả lại trở thành bí mật.
[Mị thấy có khi công ty bị hack nick mất rồi.]
[Trung Thế đúng là chẳng có tình người chút nào.]
[Hể, đừng mà, hay ho quá trời, ổng đang bị ghép mà. Ai nổ bí mật của công chúa và tổng giám đốc Chu mị xem nào.]
Bao nỗi vui mừng của trợ lý đặc biệt Tô đều biến mất tăm khi đọc tới nửa câu cuối cùng.
Hóa ra ai cũng khen cậu ấy là vì lý do này.
Bình thường tài khoản Weibo của tập đoàn Trung Thế sẽ đăng từ hai đến ba bài một tháng, sau khi người giữ tài khoản ban đầu bị sa thải thì nó đã rơi vào tay trợ lý đặc biệt Tô.
Cậu ấy là trợ lý của Chu Sơ Hành, biết hướng gió đầu tiên nên giữ được cương vị của mình mấy năm liền.
Nếu hôm nay tổng giám đốc Chu không cho người xóa bỏ hot search thì chứng tỏ cậu ấy đã được cho phép, hơn nữa Lương Kim Nhược còn công khai, cậu ấy đã có đủ manh mối để nghiền ngẫm thái độ của tổng giám đốc Chu rồi.
Chắc chắn cậu ấy sẽ không sao.
Cùng lắm là bị khiển trách hai câu thôi chứ không bị trừ lương thưởng đâu.
Vậy tất nhiên cậu ấy phải thật tích cực rồi.
Hôm nay trợ lý đặc biệt Tô rất rảnh, vì lúc này cậu ấy đang ngồi trong nhà Trương Tuệ, còn Trương Tuệ thì đang ngồi đối diện cậu ấy với gương mặt tái mét.
Hiệu quả của việc rút dây động rừng chính là Trương Tuệ gọi điện tới tấp cho người bên kia.
Hầu như ngày nào Phương Lan Như cũng nhận được cuộc gọi từ Trương Tuệ.
Ban đầu bà ta còn có thể bình tĩnh trấn an Trương Tuệ, nhưng từ khi mỗi ngày đều bị gọi thì cũng bắt đầu mất kiên nhẫn: "Đã nói là sẽ không sao rồi mà!"
Dây thần kinh của Trương Tuệ vẫn căng như dây đàn.
Và nó đã đứt phăng khi trợ lý đặc biệt Tô chìa danh thiếp của mình ra vào nửa tiếng trước.
"Bà có thể nói thân phận của tôi cho người bà đang gọi." Trợ lý đặc biệt Tô giơ tay lên: "Nhưng lần sau bà cũng sẽ có mặt trên tòa án đấy."
Cậu ấy mỉm cười: "Luật sư ở phòng pháp chế tập đoàn Trung Thế chưa thua kiện lần nào đâu."
Trương Tuệ từng nghe đến tiếng tăm của tập đoàn Trung Thế.
Bệnh viện số 3 nơi bà ta làm việc tiếp đãi nhà giàu quanh năm, y tá bác sĩ bọn họ đều thuộc nằm lòng mọi chuyện từ lớn đến nhỏ trong Bắc Kinh.
Họ biết cả chuyện máu chó của một số gia đình giàu có không được ai biết đến.
Mà tên tuổi Trung Thế thì càng như sấm bên tai.
"Bà biết đấy, tôi có thể kiên nhẫn chờ bà hơn một tuần vì đã biết sơ lược sự tình, cũng biết người đứng sau bà là Phương Lan Như."
Trương Tuệ ngẩng phắt đầu lên.
Bà ta chưa từng nghĩ rằng người mà mình luôn giấu giếm lại bị đoán ra một cách đơn giản như vậy.
Trợ lý đặc biệt Tô đã lường trước phản ứng của bà ta từ lâu.
Trương Tuệ bị cậu ấy ôm cây đợi thỏ suốt mấy ngày liền nên luôn trong trạng thái lo sợ, đây là lúc tâm lý của bà ta dễ sụp đổ nhất.
Đây cũng là thủ đoạn tra khảo được ưa chuộng nhất.
Một khi đã suy sụp thì mọi chuyện cũng sẽ có đáp án chân thật nhất.
Hôm nay, cuộc gọi đến Phương Lan Như bỗng dưng bị cúp ngang.
Trợ lý đặc biệt Tô biết nhất định bà ta cũng thấp thỏm không yên.
Chắc chắn Phương Lan Như sẽ đoán già đoán non vì sao hôm nay Trương Tuệ lại không gọi cho mình, có phải Trương Tuệ đã tiết lộ gì rồi không.
"Đã làm thì kiểu gì cũng có chứng cứ thôi." Trợ lý đặc biệt Tô mồi chài: "Bằng chứng đã được chuẩn bị đầy đủ, thân phận của bà khi đứng trước tòa sẽ là đồng phạm hay thủ phạm hoàn toàn do bà quyết định."
"Cho dù bà giấu kỹ chuyện này cách mấy thì chúng tôi cũng sẽ truy cứu đến cùng. Chi bằng bà hãy ngẫm lại xem đối phương có đáng để bà đợi thêm mấy năm, bị chia cách với con trai thêm mấy năm và có thể thấy con bà lấy vợ sinh con không đi."
Trương Tuệ hoảng loạn chớp mắt.
Bà ta giằng co với trợ lý đặc biệt Tô lâu như vậy, bị bủa vây trong sự khiếp đảm bàng hoàng nhiều ngày như vậy, nào ngờ cuối cùng người dẫn cậu ấy vào nhà lại là con trai của bà ta.
Thậm chí chồng bà ta còn mừng húm khi biết cửa tiệm nhỏ của mình được đầu tư.
Kẻ này thật đáng sợ!
Trương Tuệ liếm đôi môi đã bong vảy vì khô khốc.
Bà ta luôn đau đáu về đứa con trai của mình. Con trai bà ta bị bệnh tật giày vò mười mấy năm ròng, mỗi lần thằng bé lọc thận nhân tạo, tim bà ta đều nhói đau.
Sau đó, Phương Lan Như tìm đến bà ta, bà ta lưỡng lự rất lâu nhưng rồi vẫn đồng ý.
Một cái thai chưa chào đời... đổi lại đứa con trai đã trưởng thành của bà ta. Trương Tuệ là người, mà là người thì sẽ có nhược điểm.
Bà ta muốn thấy Giang Thần lấy vợ sinh con.
Muốn thấy con có một cuộc sống bình thường.
Ngay trước giờ nghỉ trưa, còn mấy phút nữa là Giang Thần sẽ về nhà ăn trưa, Trương Tuệ ngẩng đầu lên: "Được, tôi nói."
"Người tìm đến tôi tự xưng mình họ Phương, nhưng người gặp tôi để xử lý những chuyện kia là một người đàn ông chứ không phải bà ta."
Trợ lý đặc biệt Tô lập tức hỏi: "Có đặc điểm nhận dạng gì không?"
Vì đã hơn sáu mươi tuổi nên Trương Tuệ hơi đãng trí. Lúc nhớ lại, tay bà ta run bần bật.
Nguyên nhân bà ta sợ hãi không phải vì mình sắp đi tù.
Mà là còn có một chuyện khác đằng sau chuyện này, bà ta sợ một khi tiết lộ sẽ gánh lấy hậu quả nặng nề hơn, thế nên Trương Tuệ quyết định sẽ giấu diếm nó đến chết.
"Cao, gầy... có nốt ruồi trên miệng..."
Trương Tuệ đã bình tĩnh lại: "Cậu cũng biết đấy, con tôi bị bệnh thận, số tiền đó đã giúp nó có thể chạy nhảy bình thường."
Trợ lý đặc biệt Tô cười khẩy: "Để được chạy nhảy mà đánh đổi tính mạng của con người khác à?"
Trương Tuệ nghẹn họng, cúi gằm mặt.
"Tôi nghĩ chắc bà không thủ tiêu sạch dấu vết đâu nhỉ?" Trợ lý đặc biệt Tô tỏ ra mất kiên nhẫn: "Y tá trưởng Trương, chắc chắn bà có để lại đường lui."
Cậu ấy nhắc nhở: "Con trai bà sắp về nghỉ trưa rồi đấy."
Thật lâu sau, Trương Tuệ mới chịu khai thật: "Tôi vẫn còn giữ chiếc thẻ giao tiền."
Trên mạng vẫn còn đang suy đoán là ai nuôi ai.
Lần trước livestream trên mạng, chính miệng Lương Kim Nhược đã nói là cô nuôi đàn ông, nhưng bây giờ đối phương là tổng giám đốc Chu của tập đoàn Trung Thế, vậy là cô nuôi anh thật sao?
[Cái này còn phải nói nữa à!]
[Vợ chồng đùa nhau ấy mà.]
[Tổng giám đốc Chu không phản bác kìa, chịu để vợ nuôi chắc luôn.]
[Ha ha ha đột nhiên tôi phát hiện công chúa nhỏ đỏng đảnh thật đó!]
[Cơ mà hình như tổng giám đốc Chu chiều cô ấy lắm.]
Sau khi đăng bài lên Weibo của mình, Lương Kim Nhược lập tức bảo bộ phận quan hệ công chúng của bất động sản Lương Thị xóa sạch video kéo cà vạt xuống hôn đã đăng vào sáng nay.
Khi thấy video của mình không còn đầy rẫy trên mạng, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Một đống dân mạng thấy cảnh cô kéo cà vạt Chu Sơ Hành xuống để hôn anh, Chu Sơ Hành không xấu hổ chứ còn cô thì mắc cỡ lắm!
Sau khi tất cả đã bị xóa sạch, cô nhắn tin với Chu Sơ Hành: [Hài lòng rồi chứ?]
Cô được hồi âm rất nhanh.
Quỷ mưu mô: [.]
Lương Kim Nhược nhìn thấy một dấu chấm thì tâm trạng chán nản mới vừa rồi thoắt cái vui lên hẳn, chọc tức anh chính là niềm vui của cô.
Cô chắc kèo Chu Sơ Hành đang phát sầu vì những gì cô đăng trên Weibo.
Đến Mẫn Ưu ở ngoài văn phòng cũng nghe thấy tiếng cười đắc chí của sếp mình.
Lương Kim Nhược vui quá trời quá đất, đang định dỗ dành để Chu Sơ Hành không lên mạng bác bỏ mình thì nhận được tin nhắn của anh.
Quỷ mưu mô: [Lúc trước em nói muốn xuất bản cuốn truyện tranh cho thiếu nhi hả.]
Lương Kim Nhược: [Anh tính làm gì đó?]
Quỷ mưu mô: [Chẳng làm gì cả.]
Lương Kim Nhược có điên mới tin, nhất định là anh muốn cô không xuất bản được. Đúng là đồ tư bản, đã nghĩ được ra cách bắt bí cô rồi.
Cô đe dọa: [Ngày mai em sẽ vẽ hình mặt anh hôm nay lên đó!]
Quỷ mưu mô: [Trả tiền cát-xê cho anh mau.]
Lương Kim Nhược: [Mơ đi!]
Vừa đùa với Lương Kim Nhược xong thì có người gõ cửa văn phòng tổng giám đốc, thư ký Trương đi vào: "Thưa sếp, đây là tài liệu cần ký hôm nay."
Anh ta lén lút liếc người đàn ông đang ngồi sau bàn làm việc.
Ai mà ngờ được Diêm Vương mặt lạnh thờ ơ nghiêm nghị trước mặt anh ta là "thánh đội vợ lên đầu" trong lời dân mạng chứ.
Hóa ra tổng giám đốc Chu cầu hôn thành công là nhờ quà!
Tuy nhiên, thư ký Trương nhớ tới túi kim cương trong bức tranh Lương Kim Nhược vẽ, thầm nghĩ, nếu tổng giám đốc Chu tặng anh ta thì anh ta còn sẵn sàng đổi giới tính vì tình nữa là.
"Sao còn đứng đó?" Chất giọng lành lạnh vang lên, làm anh ta hoàn hồn.
Chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Chu Sơ Hành, thư ký Trương vội vàng ôm tài liệu rời đi. Anh ta sờ trán, may mà không bị anh phát hiện.
Bầu không khí trong văn phòng lại rơi vào tĩnh lặng.