Đến khi Tô Thừa gọi điện tới.
"Thưa sếp, Trương Tuệ đã thừa nhận đúng là Phương Lan Như. Bà ta còn cung cấp cả bằng chứng, nhưng Phương Lan Như không gặp trực tiếp bà ta."
Mãi đến chạng vạng thì sức nóng trên mạng mới giảm đi phần nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thậm chí trước khi tan làm, Lương Kim Nhược còn âm thầm vào super topic couple của vợ chồng hoàng hôn, trong đó toàn là hình ảnh video Chu Sơ Hành yêu cô như mạng.
Nếu cô không phải người trong cuộc thì không khéo đã tin rồi.
Có điều, Lương Kim Nhược nhìn loạt "bằng chứng" mà các fan cứng liệt kê, cô chưa từng ngờ rằng hóa ra Chu Sơ Hành đã làm rất nhiều điều vì mình như thế.
Rất nhiều chuyện đến chính họ còn không biết.
Lương Kim Nhược mở lịch ra xem, sinh nhật của Chu Sơ Hành vào tết Đoan Ngọ, thời gian hơi gấp.
Cô chẳng thân thiết với nhà họ Trần gì cho cam, hai bên không hay qua lại với nhau.
Ông cụ Trần Hưng Phi thì càng không quen không biết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng nếu nhờ người khác thì họ lại không có kỹ thuật đó.
Lương Kim Nhược nhớ tới Trần Trừng ở Nghiễm Hòa Quán, anh ta là cháu trai ruột của Trần Hưng Phi, nhờ anh ta giới thiệu chắc chắn sẽ dễ nói chuyện hơn.
Vừa tan làm cô đã lái Bé Hồng tới Nghiễm Hòa Quán.
Gần đây Nghiễm Hòa Quán rất đông khách, không chỉ vì lần trước Trần Trừng đã dùng rượu của Chu Sơ Hành để marketing trên trang cá nhân mà còn vì dạo này anh ta rất siêng cập nhật trạng thái Weibo.
Cho nên khi Lương Kim Nhược đến gặp, suýt chút nữa Trần Trừng đã rớt xuống ghế. Đừng nói là cô đến tính sổ chuyện anh ta làm trên Weibo đấy nhé?
Ai từng bị Lương Kim Nhược móc mỉa cũng thảm cả.
Vào đồn cảnh sát là không thể thiếu rồi.
Trần Trừng tóm lấy dì lao công ở bên ngoài: "Nói là tôi đi vắng rồi!"
Dì ta trả lời Lương Kim Nhược: "Sếp nói sếp đi vắng rồi."
Trần Trừng: "..."
Lương Kim Nhược như cười như không nhìn Trần Trừng đang rón rén ra ngoài: "Chủ tiệm Trần, sao lại tỏ ra sợ sệt thế kia, tôi có ăn thịt anh đâu."
"Chúng ta bí mật gặp nhau như này không hay đâu." Trương Tuệ ra vẻ đường hoàng: "Chồng cô sẽ ghen đó."
Lương Kim Nhược ngồi xuống: "Tôi tìm anh là vì muốn hỏi dạo này ông anh có bận gì không."
Trần Trừng vừa nghe cô không tới để bới móc thì lập tức thả lỏng: "Sao tự dưng lại hỏi ông nội tôi, gần đây ông ấy đang khắc một quả óc chó."
Ông cụ khắc gỗ nhiều quá nên giờ muốn đổi gió sang khắc óc chó.
Lương Kim Nhược hơi thất vọng: "Tôi muốn nhờ ông cụ khắc một thứ."
Trần Trừng đáp: "Cô muốn khắc gì? Nếu nhỏ thì dễ thôi, nếu lớn thì không được đâu."
Lương Kim Nhược vẫn chưa nghĩ ra nên khắc gì.
"Nhưng mà nếu thứ đó đơn giản thì cô tự khắc cũng được."
Trần Trừng chỉ vào cây quạt trên bàn anh ta, trên cán quạt buộc một cái móc treo hồ lô gỗ, phối thêm chùm tua rua.
Anh ta bảo: "Cái này là tôi tự khắc hồi trước đấy, xong trong ba ngày."
Lương Kim Nhược quan sát nó một lúc, vẫn chưa quyết định được: "Đừng nói chuyện tôi tìm anh cho Chu Sơ Hành biết đấy, nếu không thì coi chừng tôi."
Trần Trừng: "Hả?"
Tối hôm đó trở về, Lương Kim Nhược đã biết mình có thể khắc cái gì rồi.
Cô lấy cảm hứng từ bức ảnh chụp của Tô Ninh Dung.
Thời gian này Tô Ninh Dung bận tối mắt tối mũi ở ngoài, cuối cùng hôm nay cũng cập nhật ảnh trên dòng thời gian, bảo rằng phải tới một thị trấn cổ để quay quảng cáo.
Thị trấn cổ được bài trí theo phong cách cổ xưa với đủ loại đồ chơi.
Còn có nguyên một bức tường treo đầy thẻ cầu nguyện.
Tô Ninh Dung: [Chiêu Chiêu, sao hễ tớ đi vắng là lại có một đống chuyện xảy ra thế hả?]
Tô Ninh Dung: [Tớ viết trăm năm hòa hợp rồi treo thẻ cầu nguyện cho cậu và Chu Sơ Hành đấy ha ha ha, cho cậu xem ảnh này!]
Lương Kim Nhược nhấn vào xem, tên của cô và Chu Sơ Hành nằm trên một chiếc thẻ gỗ lớn chừng bàn tay.
[Hình trái tim ở giữa của cậu nhìn quê mùa thế.]
Tô Ninh Dung: [Cái này gọi là uống nước nhớ nguồn.]
Cô ấy gửi thêm mấy tấm ảnh xinh xắn của mình sang.
Lương Kim Nhược thấy một bức ảnh Tô Ninh Dung đứng trước một cửa tiệm, trong tiệm treo bùa bình an thêu tay, tua rua rủ xuống.
Một ý tưởng nảy lên trong đầu cô.
Trần Trừng khắc được móc quạt trong ba ngày, thông minh như cô thì chỉ cần một hai ngày là đủ rồi.
Lương Kim Nhược lập tức liên lạc với Trần Trừng: "Ngày mai tôi sẽ sang gặp ông cụ, anh nói hộ tôi nhờ ông ấy dạy tôi khắc một thứ nhỏ nhé."
Trần Trừng: "... Được rồi, thứ gì đấy?"
"Anh muốn biết thật à? Muốn là người biết đầu tiên luôn sao?" Lương Kim Nhược hỏi.
Trần Trừng nhìn lịch, ngỡ ra ngay.
Hình như ngày mốt là sinh nhật của Chu Sơ Hành rồi.
Anh ta trả lời: "Không, tôi không muốn biết."
Ai mà biết được có bị ám sát không.
Nghe thấy tiếng động Chu Sơ Hành trở về, Lương Kim Nhược cúp máy Trần Trừng, hỏi: "Sao anh không trả lời bình luận Weibo công ty anh?"
"Sao phải trả lời?" Chu Sơ Hành hờ hững hỏi.
Lương Kim Nhược ngồi thẳng lại: "Đương nhiên anh phải trả lời rồi, trả lời là: Mợ Chu nói đúng lắm."
Chu Sơ Hành nhìn cô, hỏi bâng quơ: "Sau đó lại lên hot search à?"
Lương Kim Nhược nghĩ lại thấy cũng đúng, cô không muốn lên nữa đâu, hai ngày nay cô ở trên đó phê rồi: "Thôi vậy."
Sau khi tắm xong, hai người cùng nhau nằm lên giường.
Lương Kim Nhược nói: "Em làm được hết mấy điều em hứa với anh đấy nhé."
Chu Sơ Hành đang xem thị trường chứng khoán, nghe vậy thì nhìn về phía cô: "Nghe em nói xong, anh sực nhớ ra hình như thiếu một câu rồi."
Lương Kim Nhược nhíu hàng mày thanh tú lại: "Thiếu câu nào? Em còn tag hẳn anh vào luôn mà, là dư luôn đó."
"Ngày mai em sẽ đăng bài nói với họ rằng anh sẽ là người mẫu duy nhất của em."
Giọng điệu Chu Sơ Hành hết sức bình tĩnh, cũng từ tốn hơn, lặp lại câu cô đã nói như một cái máy đọc vô cảm.
Lương Kim Nhược che hai tai lại.
Chu Sơ Hành lại thích thú lặp lại câu: "Họ tặng cái gì cũng vô ích thôi."
Lương Kim Nhược: "..."
Trí nhớ anh tốt quá vậy.
"Em quên rồi." Đang nằm trên giường nên muốn cãi cũng chỉ biết ngậm ngùi ngậm mồm, Lương Kim Nhược rất biết điều: "Lần sau em sẽ thêm, thề luôn!"
Chu Sơ Hành nhẹ nhàng bảo: "Rồi cũng quên thôi."
Lương Kim Nhược hừ một tiếng: "Không có chuyện đó đâu, anh có thấy hôm nay em nuốt lời không? Không có mà."
Có lẽ vì hai đêm trước đã làm một trận nên đêm nay Chu Sơ Hành tha cho cô. Cô vừa thở phào vừa nghĩ, xem ra ngày mai đi điêu khắc tay không bị run rồi.
Sáng hôm sau, cô bị tiếng nước chảy đánh thức.
Lương Kim Nhược mở mắt ra, má ửng hồng vì nằm nghiêng một bên. Cô nhìn về phía sườn mặt kiên nghị của người đàn ông đang đứng bên bệ rửa tay: "Anh dậy sớm làm gì thế?"
Chu Sơ Hành lau khô nước rồi đưa mắt nhìn người đẹp vừa tỉnh giấc, từ tốn cất lời: "Không dậy sớm thì sao kiếm tiền nuôi mợ Chu được."
Lương Kim Nhược: "..."
Cô kìm lòng không đặng nhoẻn miệng cười.
Tư bản thì phải chăm chỉ làm việc chứ.
Chu Sơ Hành đi làm rất đúng lúc, tiếp đó cô có thể giấu anh tới chỗ ông cụ Trần.
Lương Kim Nhược lập tức tỉnh ngủ, đợi Chu Sơ Hành vừa đi là cô bật dậy chạy thẳng tới Nghiễm Hòa Quán tìm Trần Trừng: "Đi thôi."
Cô không có nhiều thời gian.
Trần Trừng cũng cuống quýt theo cô, hai người vừa lên xe đã nghe thấy một giọng nữ: "Lương Chiêu Chiêu, cậu định đi đâu thế?"
Hứa Thừa Nguyệt hết liếc cô rồi lại liếc Trần Trừng bằng ánh mắt kỳ lạ.
Lương Kim Nhược tỏ ra bực mình: "Nghĩ gì đó, tớ có chuyện phải làm."
Hứa Thừa Nguyệt đứng ở ngoài xe, người đàn ông cao to, vạm vỡ đằng sau cô ấy nhìn thẳng vào trong xe.
"Cậu thì có chuyện gì với anh ta chứ? Đừng lừa tớ, phải cho tớ đi theo, tớ cũng đi nữa, không là tớ mách chồng cậu đấy."
"..."
Lương Kim Nhược nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, thầm tự nhủ giết người là phạm pháp.
Cô nở nụ cười ranh mãnh: "Hứa Thừa Nguyệt, cậu đi cũng được thôi, có một nhiệm vụ hết sức gian khổ cần giao cho cậu đây."
Hứa Thừa Nguyệt cũng không nghĩ nhiều, lên xe ngay: "Nhiệm vụ gì?"
Lương Kim Nhược nhếch mép: "Tớ phải sang nhà ông cụ Trần, nếu Chu Sơ Hành hỏi tớ đi đâu thì tớ sẽ nói là đi chơi với cậu, đến tối mệt quá nên ngủ lại nhà cậu."
Hứa Thừa Nguyệt: "..."
Lên xe giặc mất rồi!
Cô ấy tức thì định xuống xe, lại nghe Lương Kim Nhược nói với giọng xa xăm: "Vì cậu biết rồi nên có xuống xe cũng phải hoàn thành nhiệm vụ này đã."
"Lương Chiêu Chiêu!"
"Sợ cái gì, cậu có vệ sĩ bảo vệ rồi mà."
Hứa Thừa Nguyệt nghĩ lại thấy cũng có lý, Chu Sơ Hành cũng đâu đánh cô ấy, hơn nữa cô ấy còn có Tạ Triều Sênh cơ mà.
Cô ấy hỏi: "Chồng cậu có tin không đấy?"
Lương Kim Nhược nhéo mặt cô ấy một cái, dịu dàng trả lời: "Sao lại không tin, quan hệ của tớ và anh ấy là gì chứ?"
Hứa Thừa Nguyệt suýt thì tin câu nhảm nhí của cô.
Cuối cùng, cô ấy vẫn nghe theo tiếng gọi của "con quỷ" tò mò.
"Không thành vấn đề, tớ chắc chắn sẽ lừa được chồng cậu!" Hứa Thừa Nguyệt nghiêng đầu: "Đi đi, tới nơi nhanh lên, để xem cậu định làm gì."
Lương Kim Nhược cực kỳ hài lòng.
Hứa Thừa Nguyệt và Chu Sơ Hành không có quan hệ gì với nhau, giữ bí mật tốt hơn cả Tô Ninh Dung và Thẩm Trì.
Hứa Thừa Nguyệt cũng rất tự tin rằng mình sẽ lừa thành công.
Nào ngờ, khi trời sẩm tối, cả cô ấy lẫn vệ sĩ đều bị Chu Sơ Hành bắt quả tang.