Vợ chồng nhà giàu plastic

Sau khi thét chói tai, cư dân mạng nhanh chóng phản ứng lại: [Tư Nhất Văn quay đầu lại mau!] 
 
[Tui muốn thấy hai người miệng kề miệng nhau mờ!]
 
[Quỷ thần thiên địa ơi, trái tim thiếu nữ của tui.]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
[Tim tui đập nhanh quá.]
 
[Nhất Nhất đừng che Nhân Nhân mà, xin đấy!]  
 
[Tôi sắp điên rồi.]
 
Ý định ban đầu của Tư Nhất Văn là không muốn để cho người khác nhìn thấy bộ dáng của Chu Nhân, nhưng hành vi này của anh không thể nghi ngờ là sắp che luôn cả người cô.  
 
Vẫn là kiểu ôm hôn nửa che mặt mới khiến cư dân mạng tò mò nhất.  
 
Cũng may Chu Nhân rất nhanh phản ứng lại, đẩy Tư Nhất Văn ra: "Anh điên à!"  
 
"Ừm."  
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh sớm phát điên rồi.  
 
Tư Nhất Văn cũng không phủ nhận, vẻ mặt anh lạnh nhạt đưa tay lên dùng đầu ngón tay lau đi khóe môi trong suốt của cô, lại chỉnh lại tóc cho cô, giống như sự điên cuồng của anh vừa rồi cũng chỉ là ảo ảnh mà thôi.  
 
Chu Nhân hiện tại thật sự không còn mặt mũi nào đối mặt với cư dân mạng, kiên trì nói: "Cái kia… thử thách không chạm môi thất bại."  
 
Đâu phải là thử thách thất bại, hiệu quả này quả thực là đạt được điểm tối đa mà!  
 
Cảnh nổi tiếng tối nay lại không có nữa rồi!
 
Số lượng người xem trực tuyến trong livestream lại leo lên một đỉnh cao mới.  
 
Cư dân mạng ồn ào: [Thất bại thì thử lại một lần nữa đi!]
 
[Tiếp tục thử thách cho đến khi thành công mới thôi nha.]  
 
[Ha ha ha ha tui vẫn chưa xem đủ đâu.]
 
Chu Nhân đương nhiên sẽ không nghe cư dân mạng ồn ào, cô bỗng nhiên hồi tưởng lại, quay đầu chất vấn Tư Nhất Văn: "Anh cố ý hả?"  
 
Tư Nhất Văn lại nói: "Em nếm ra được vị gì rồi sao?"  
 
Chu Nhân không nghe anh lừa gạt nữa: "Tư Nhất Văn, anh đang cố ý!"  
 
Người nào đó lại vô lại đùa giỡn tại chỗ: "Không được sao?"  

 
Bởi vì không kìm lòng được nên mới cố ý làm như vậy.  
 
Tư Nhất Văn không muốn đè nén tình cảm của mình nữa, có lẽ hiện tại mỗi khi ở trước mặt cô là anh lại không hề muốn khống chế bản thân mình nữa.  
 
Chu Nhân vẻ mặt bá đạo bóp cổ Tư Nhất Văn, mặt đỏ tai hồng: "Tư Nhất Văn, anh học hư rồi!"  
 
"Hư chỗ nào?" Tư Nhất Văn thuận thế ôm Chu Nhân ngồi vào trong ngực, động tác như mây trôi nước chảy, cực kỳ ôn nhu.  
 
"Chỗ nào cũng hư!" Chu Nhân cũng không bài xích tư cái ôm của Tư Nhất Văn, thậm chí còn rất thích cái loại cảm giác thân mật khi ngồi trên đùi anh.  
 
"Không còn sớm nữa, có muốn đi nghỉ ngơi sớm một chút không?"  
 
Chu Nhân thật đúng là có chút mệt mỏi nhưng vừa nghĩ đến còn chưa tắm rửa, còn chưa tẩy trang, cũng lười nhúc nhích.  
 
Tư Nhất Văn nói không ngại giúp cô, Chu Nhân lại trưng ra vẻ mặt phòng bị nhìn anh.  
 
Không thể lại làm cái chuyện kia được, phải bồi dưỡng tinh thần thể chất để tham gia trận đấu tiếp theo.  
 
Tuy rằng cuộc thi trượt tuyết ở tỉnh B lần này chỉ là giải trí mà thôi nhưng Chu Nhân cũng muốn biết thực lực hiện tại của mình đang ở mức nào.  
 
"Tự nhiên tốt bụng, không phải gian trá thì cũng là trộm cắp."  
 
Tư Nhất Văn cười dùng trán cọ cọ hai gò má Chu Nhân, khẽ nhướng mày: "Ở trong mắt em anh chính là loại người này sao?"  
 
Chu Nhân giận dỗi nói: "Không đúng, em còn chả hiểu gì về anh đấy."  
 
Chỉ là Chu Nhân thật sự đã suy nghĩ nhiều.  
 
Tư Nhất Văn đương nhiên là người có thể phân rõ sự tình nặng nhẹ. Nghĩ như nào thì lúc này cũng sẽ không làm cho Chu Nhân mệt nhọc. Hơn nữa anh đơn thuần chỉ muốn cô nghỉ ngơi sớm một chút, biết cô lười nhúc nhích, nên muốn tự mình giúp cô mà thôi.  
 
Chu Nhân liếc mắt nhìn làn đạn trên livestream, chỉ là bởi vì bình luận trên làn đạn thật sự quá nhanh, cô căn bản không thấy rõ cái gì. 
 
Làn đạn lúc này còn có thể nói cái gì nữa? Chỉ ngoại trừ hâm mộ ra thì chính là ghen tị, chính là gato. Loại cảnh tượng phu thê tán tỉnh ve vãn nhau này, thật sự có thể nhìn mãi, thậm chí còn có thể lưu về xem đi xem lại.  
 
Bất tri bất giác, buổi livestream này cũng diễn ra hơn nửa tiếng đồng hồ.  
 
Tiếp theo, Chu Nhân và Tư Nhất Văn trả lời một số câu hỏi của cư dân mạng, chuẩn bị tắt livestream.  
 
[Hu hu hu tiếc quá đi.]
 
[Khi nào lại livestream nữa vậy?]
 
[Đừng tắt live đừng tắt live mà!] 
 
Chu Nhân không kéo dài thêm nữa, nói đã đến lúc tắt live rồi phải tắt thôi, sau đó nói lời tạm biệt với cư dân mạng, trực tiếp tắt livestream.

 
Cư dân mạng vẫn không nỡ rời đi: [Vô tình vậy sao hu hu, không còn nữa rồi.]
 
[Vẫn còn muốn xem mà.] 
 
[A a a, tạm biệt."•] 
 
Buổi tối nếu không có gì bất ngờ thì vợ chồng Zeus livestream lại lên hotsearch.  
 
Tư Vũ với tư cách là chủ mưu, không cần nói cũng biết có bao nhiêu hài lòng đối với chuyện này. 
 
Số lượt đọc bài về vợ chồng Zeus cũng trực tiếp thúc đẩy rating của {Quá trình yêu đương}.  
 
Hiện tại một số cư dân mạng chưa từng xem qua chương trình tạp kỹ cũng nhao nhao bày tỏ muốn xem.  Chỉ là điều khiến Chu Nhân không ngờ tới chính là, huấn luyện viên Denis ấy vậy mà lại gửi tin nhắn trêu chọc cô.  
 
Rất rõ ràng Denis cũng đã xem livestream của cô rồi.  
 
Chu Nhân mặt đỏ tai hồng giải thích với huấn luyện viên, nói tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến hai ngày thi đấu.  
 
Denis có chuyện muốn nói với Chu Nhân, nói cô chỉ cần đảm bảo nghỉ ngơi đầy đủ, còn lại thì làm gì cũng được. Thậm chí còn nói có thể thực hiện một số hoạt động còn có thể giảm bớt trạng thái căng thẳng trước trận đấu, đây là một chuyện tốt.  
 
Chu Nhân: [...]
 
Nhàn rỗi không có việc gì, Chu Nhân cũng lên mạng xem hotsearch, hiển nhiên cũng thấy được một tin liên quan đến thiên tai.  
 
Tin tức vừa mới đột nhiên xuất hiện, trước đó vẫn không thu hút sự chú ý của cư dân mạng.  
 
Nghe nói trận thiên tai này trực tiếp khiến cho kinh tế thành phố C tổn thất lên tới gần chục tỷ, số người thiệt mạng lên tới trăm người.  
 
Thành phố C luôn là một thành phố kém phát triển về kinh tế, so với đồng bằng sông Dương Tử, ấn tượng về nơi đây luôn luôn là rất lạc hậu.  
 
Trung Quốc rộng lớn, Chu Nhân lại chưa từng đến thành phố C.  
 
Một cư dân mạng ở thành phố C nói nhà của họ đã mất, bây giờ đang vô gia cư.  
 
Một số người lại nói ba mẹ họ đã chết trong trận thiên tai này.  
 
Còn có người nói người thân bạn bè của mình ai cũng đều không liên lạc được.  
 
Chu Nhân còn nhìn thấy trên mạng xuất hiện một bức ảnh, là một đứa trẻ mới hai ba tuổi một mình ngồi ở ven đường. Cô lập tức xúc động.  
 
Hai năm qua thiên tai hiểm họa dường như vô cùng nhiều, con người đặc biệt nhỏ bé trước cơn giận dữ của mẹ thiên nhiên.  
 
Chu Nhân luôn không thể xem được những tin này, thở dài một hơi, không nghĩ nhiều liền trực tiếp chuyển hai nghìn vạn từ trong tài khoản của mình quyên góp cho chính quyền thành phố C.  

 
Cô không giúp được gì, đại khái cũng chỉ có thể dùng chút sức mỏng manh này thôi.  
 

 
Tối hôm đó Chu Nhân lại không buồn ngủ.  
 
Vốn là rất mệt mỏi, nhưng sau khi tắm rửa xong không hiểu sao liền lên tinh thần. Hơn nữa vừa nghĩ đến Tư Nhất Văn hóa ra từ lúc còn học cấp ba đã thích cô, cô vẫn cảm thấy thật vui vẻ thật sung sướng.  
 
Mới hơn chín giờ tối, hai vợ chồng đã cùng nhau nằm trên giường chuẩn bị ngủ.  
 
Phòng chỉ bật một cái đèn tường màu cam, trong phòng ấm áp làm cho người ta cũng cảm thấy ấm áp.  
 
Tư Nhất Văn ôm Chu Nhân, Chu Nhân gối lên cánh tay anh.  
 
Càng nghĩ càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, Chu Nhân lặp đi lặp lại lần thứ n: "Nhất Nhất, anh thật sự là người ngoài lạnh lùng trong nóng mà, thích em như vậy mà sao không thể nói cho em biết sớm một chút chứ! Anh mau hối hận đi!"  
 
Tư Nhất Văn cũng trả lời n lần: "Ừm, hối hận lắm."  
 
"Vậy mà em vẫn cho rằng anh không thích em." Chu Nhân uất ức: "Khi đó anh cũng không để ý tới em nữa, nếu không phải em chủ động tìm anh nói chuyện, anh căn bản sẽ không tìm em."
 
"Xin lỗi em." Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay cô, dường như đang an ủi.
 
"Xin lỗi có ích gì chứ? Anh mau ôm chặt em đi." 
 
Tư Nhất Văn cười ôm chặt Chu Nhân, hỏi cô vì sao nhất định phải để anh ôm chặt cô.  
 
Chu Nhân nói: "Cảm giác như vậy rất chân thật, anh không thích sao?"  
 
"Rất thích."  
 
Ôm trong chốc lát, Chu Nhân vẫn không buồn ngủ, ngửa đầu nói với Tư Nhất Văn: "Em hỏi anh một câu nha."  
 
"Ừm."  
 
"Người anh thích từ đầu đến cuối chỉ có một mình em thôi sao?"  
 
Tư Nhất Văn bất đắc dĩ lại cảm khái: "Cần anh chứng minh như thế nào?"  
 
"Anh không cần chứng minh, chỉ cần anh nói, em sẽ tin."  
 
"Chu Nhân, người anh thích từ đầu đến cuối chỉ có một mình em mà thôi."  
 
"A..." 
 
Hai tay Chu Nhân vòng quanh cổ Tư Nhất Văn cọ cọ vào trong ngực anh: "Làm sao bây giờ, em lại muốn khóc nữa rồi..."  
 
Tư Nhất Văn hiếm khi bá đạo cảnh cáo: "Không được khóc."  
 
"Vì sao chứ?"  
 
"Em có biết lần khóc này của em, lực sát thương đối với anh lớn bao nhiêu không?" Tư Nhất Văn cười khẽ: "Tổn thọ anh. " 
 

"Được rồi, vậy em không khóc nữa." Chu Nhân nhanh chóng điều chỉnh tâm tính, bỗng nhiên lại hỏi Tư Nhất Văn: "Vậy anh trả lời em một câu nữa."  
 
"Ừm."  
 
"Thế, người trong mộng xuân tuổi dậy thì của anh cũng là em sao?"  
 
Tư Nhất Văn: "..."
 
Có đôi khi anh cũng không hiểu mạch não cô có vấn đề gì không, sao đột nhiên lại nói đến chuyện này?  
 
Chu Nhân cũng chỉ đột nhiên nghĩ đến mà thôi.  
 
Nghĩ đến thời học sinh, không thể tránh khỏi nghĩ đến tuổi dậy thì, nghĩ đến tuổi dậy thì thì sẽ nghĩ đến sự tăng trưởng và phát triển.  
 
Người ta nói tất cả đàn ông đều sẽ mộng xuân ở tuổi vị thành niên. Mà đối tượng trong mộng thường là những người họ yêu thích.  
 
"Mau nói đi!"
 
"Ừm."  
 
"Ừm cái gì mà ừm? Có phải là em hay không?" 
 
"Là em. " 
 
"Thật sao?"  
 
Câu trả lời này không đáng tin lắm.  
 
Lần này đổi thành Tư Nhất Văn hỏi: "Em không tự tin về anh hay là em không tự tin vào bản thân mình?"  
 
Chu Nhân phồng má: "Em cũng không biết, chỉ là vẫn cảm thấy rất khó tin."  
 
Tư Nhất Văn sờ sờ hai má Chu Nhân, dán bên tai cô nói: "Là em, tất cả đều là em, lúc nào cũng đều là em hết."  
 
Trong lòng Chu Nhân tê dại, hai mắt tỏa sáng: "Sao lại có thể mơ được vậy, anh mau nói cho em biết đi."  
 
Tư Nhất Văn dứt khoát dùng nụ hôn chặn môi Chu Nhân, ngăn cản cô đang lải nhải không ngớt: "Bà xã, em nói nhiều thật đấy."  
 
Khi người có trình độ xã giao đỉnh của chóp gặp phải người giao tiếp kém, hai người bổ sung cho nhau, lại làm nhau thấy khó hiểu.  
 
Chu Nhân hận không thể khiến Tư Nhất Văn kể hết toàn bộ hành trình thầm mến cô thời còn đi học ra. Nhưng Tư Nhất Văn thủy chung vẫn giữ tật xấu, tuyệt đối không nói thêm một chữ nào.  
 
Đối với Tư Nhất Văn mà nói, rất nhiều chuyện đã bỏ lỡ chính là đã bỏ lỡ, cảm thấy không cần thiết phải giải thích nữa. Mặc dù nhiều năm như vậy anh vẫn để Chu Nhân ở trong lòng mình, nhưng cũng không muốn mình nói quá nhiều lại tạo thành phiền phức cho đối phương.  
 
Những gì anh nghĩ về cô, đâu chỉ là những điều này?  
 
Chu Nhân cắn môi Tư Nhất Văn, khẽ hừ một tiếng: "Làm gì, anh ghét bỏ em sao? Không thích người ta thì nói sớm đi."
 
"Thích, thích mà."  
 
Lần này Tư Nhất Văn thật sự sợ Chu Nhân không tin, lặp lại lần nữa: "Nhân Nhân, anh yêu em."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận