Vợ chồng nhà giàu plastic

“Pín bò, còn gọi là Bullwhip, hàm chứa nhiều testosterone, chất đạm, chất béo, bổ thận tráng dương.” – trích nguyên văn từ Baidu.
 
Thật đáng tiếc, khách sạn năm sao cao cấp lại không có pín bò, nhưng người quản gia riêng đã hết sức tinh tế bưng lên một hũ canh bổ dương.
 
Trong chiếc bát sứ men xanh Long Tuyền được tinh chế cao cấp là đông trùng hạ thảo, ba ba, đương quy và kỷ tử đã được hầm trong nhiều tiếng đồng hồ…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Và tất cả đều là thực phẩm bổ thận tráng dương. 
 
Chu Nhân cố nhịn cười, cơ thể mệt mỏi gượng dậy cố tình múc một thìa canh nhỏ đưa lên bên miệng Tư Nhất Văn: “Đừng có lãng phí nào, phải biết “một hạt thóc vàng là chín giọt mồ hôi” rơi đấy.”
 
Tư Nhất Văn không hề ngần ngại, anh há miệng uống hết thìa canh Chu Nhân đút cho mình.
 
Ban đầu Chu Nhân còn dương dương tự đắc nghĩ mình ghẹo được Tư Nhất Văn, cô uống một thìa canh, anh lại uống một thìa canh, hóa ra trừ những lúc lên giường thì hai người cũng có khoảnh khắc phối hợp nhịp nhàng mà không hề giả trân như vậy.
 
Nhưng rất nhanh thôi, Chu Nhân nhận ra mình đang rước họa vào thân.
 
Uống xong bát canh bổ, Tư Nhất Văn mới sụt xịt hỏi Chu Nhân: “Em xịt nước hoa đấy à?”
 
Chu Nhân nghi hoặc: “Đâu có, em vừa mới tắm xong, xịt nước hoa gì chứ?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tư Nhất Văn nhướn mày, vẻ mặt dửng dưng kiểu đặc trưng của hội thiếu gia con nhà giàu: “Vậy tại sao lại có mùi sữa?”
 
“Hẳn là do vợ anh quá quyến rũ, nên toàn thân chỗ nào cũng tỏa ra hơi thở ngọt ngào thơm tho.” 
 
Tư Nhất Văn cười nhẹ: “Cũng có lí.”
 
Anh nghiêng người sấn tới, bờ môi nóng bỏng chạm vào cổ Chu Nhân, hơi thở nóng hổi phả ra từ mũi anh khiến cả người cô sởn gai ốc.
Chu Nhân đứng hình, ngồi im bất động.
 
Hơi thở của Tư Nhất Văn trở nên âm trầm: “Ở nước ngoài lâu như thế rồi em có biết bài thơ “Mẫn Nông”* không?”
 
*Mẫn Nông (Dịch nghĩa: Nhớ cảnh làm ruộng) là bài thơ của tác giả Lý Thân thời Đường. 
 
“Ý anh là sao? Anh nghĩ em không bằng cả học sinh mầm non luôn đúng không?”
 
Chu Nhân bĩu môi hừ nhẹ, tỏ vẻ bất mãn.
 
Đúng là cô được sinh ra ở Mỹ, và gần như sinh sống ở Mỹ trong suốt khoảng thời gian trước khi lên Tiểu học, chỉ có dịp lễ Tết mới về nước một chuyến. 
 
Từng có thời gian đến cả tiếng mẹ đẻ là tiếng Trung Chu Nhân cũng nói không sõi. Sau này nhà họ Chu ý thức được rằng nếu cứ như vậy sẽ khiến Chu Nhân mất gốc nên mới đưa cô về nước học tập. Lên cấp hai Chu Nhân mới trở về nước, tốt nghiệp cấp ba xong lại quay lại Mỹ học đại học.
 
Tư Nhất Văn đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Chu Nhân, để cô ngồi trong lòng mình: “Em giỏi đánh trống lãng thật đấy.”
 
Chu Nhân nhận ra có gì đó không ổn nhưng muốn trốn cũng đã không kịp nữa tồi, cánh tay dài của Tư Nhất Văn đã giữ chặt lấy cô, khiến cô không thể nhúc nhích.
 
Trước một người đàn ông đã tập thể thao bao năm như Tư Nhất Văn, cô tiểu thư tay trói gà không chặt như Chu Nhân đây quả thật bất lực không thể làm gì.
 
Chu Nhân giống như con tép không xương chẳng có chút sức kháng cự trong vòng tay của Tư Nhất Văn.
 
Tư Nhất Văn ấn vào hông cô và hỏi: “Em biết câu “cày đồng đang buổi ban trưa” có nghĩa là gì không?”
 
Chu Nhân đỏ mặt không đáp, chẳng phải vì cô không nghe thấy người nào đó cố tình nhấn mạnh từ “cày đồng” đâu. Hay nói cách khác, cái anh hỏi cô không phải là kiến thức trong sách vở mà là ý của nó đã vượt ra ngoài sách vở, dù cô có trả lời thế nào cũng đều là sai.
 
Không rề rà đợi câu trả lời, Tư Nhất Văn thẳng thừng bế Chu Nhân lên rồi đi thẳng tới phòng ngủ, dự sẽ dạy dỗ cô bằng biện pháp thể lực.
 
Chu Nhân nài nỉ: “Tư Nhất Văn, anh đã từng nghe câu này chưa? Không có cày hư ruộng, chỉ có mệt chết trâu!”
 
“Em yên tâm, chẳng phải anh vừa được em bón cho một bát thuốc bổ à?” Tư Nhất Văn quen tay cởi bỏ chiếc áo choàng tắm mà vừa nãy cô khó khăn lắm mới mặc vào được.
 
SOS!
 

 
Chu Nhân giống như chú cừu non nằm chờ chết, chấp nhận mọi sự sắp đặt của anh.
 
Cô không nhớ rốt cuộc đêm hôm ấy mình đi ngủ lúc mấy giờ, chỉ biết rằng khi trời đã hửng sáng, “chú trâu” trên người cô mới ngừng “cày cuốc”.
 
Chu Nhân la khóc đến nỗi khản giọng, cả người cứ như bị lực đè bẹp dí, xin thề trong năm nay sẽ không thực hiện nghĩa vụ vợ chồng nữa.
 
Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, Chu Nhân vẫn lầm bầm kể tội: “Tư Nhất Văn, anh có còn là con người không hả, em mệt chết mất thôi…”
 
Tư Nhất Văn ngồi trên giường, một tay chống trán ngắm nhìn người con gái trong vòng tay mình, cười đáp lại: “Ừ, đúng thật, được hôm làm cầm thú.”
 
Cũng không biết Chu Nhân có nghe thấy câu trả lời của Tư Nhất Văn hay không, nhưng tóm lại cô uuucũng đã mệt đến chẳng còn sức phản bác nữa rồi.
 
Trên bộ chăn ga màu tím khói nhàu nhĩ vẫn còn vương lại vài vệt sậm màu không rõ là gì. Chu Nhân cuộn người lại, đôi chân trắng trẻo kẹp lấy chiếc chăn. Một cô gái rất đỗi nhỏ con, giống như một chú thỏ non vậy, tưởng như chạm nhẹ thôi cũng có thể nhấc cô lên cái một. Nhưng đã bao nhiêu năm rồi mà tướng ngủ của cô vẫn bá đạo như thế, chẳng bao giờ để ý đến bạn cùng giường của mình, một mình chiếm hơn nửa cái giường.
 
Trông thấy cô ngủ ngon, anh lại không có ý định đi ngủ.
 
Chuyến này về nước, Tư Nhất Văn mới chỉ nghỉ ngơi được vài tiếng trên máy bay, giờ đây vẫn còn chút cảm giác chênh lệch múi giờ.
 
Chu Nhân chắc không chịu được nóng, đôi chân dài của cô đá văng chiếc chăn đắp trên người mình, trong vô thức muốn thoát ra khỏi vòng tay của Tư Nhất Văn. Cô đang mặc một chiếc váy ngủ lụa, váy dài đến đùi trên, lộ ra làn da với đầy những vết hôn đỏ. 
 
Tư Nhất Văn cười cười vỗ vỗ đùi cô, thì thầm cảnh cáo “yêu”: “Ngủ thôi mà cũng tăng động vậy.”
 
Ai đó trong vòng tay dường như bị dọa thật, không nhúc nhích nữa mà ngoan ngoãn dính chặt vào anh.
 
Màn hình của chiếc điện thoại đặt trên đầu giường sáng lên, có thông báo tin nhắn mới trên Wechat.
 
Thật ra mấy tiếng trước Tư Vũ đã gửi một chuỗi tin nhắn cho Tư Nhất Văn rồi, nhưng anh đang bận “chuyện vợ chồng” nên không có thời gian xem.
 
Tháng trước Tư Vũ thất tình say rượu ở quán bar, chẳng may đụng trúng kẻ biến thái. Từ nhỏ đến lớn cô ấy đã quen với việc tìm ông anh già Tư Nhất Văn giúp giải vây, đụng chuyện gấp gọi ngay cho Tư Nhất Văn khóc hu hu cầu cứu. Chẳng mất bao lâu, Tư Nhất Văn đã mặt u mày ám đi tới quán bar, không chỉ giúp cô ấy xử lí kẻ xàm sỡ mà còn tiện thể dạy dỗ Tư Vũ một trận.
 
Ở nhà Tư Vũ được coi là đại tiểu thư không ai dám đụng vào, mức độ nuông chiều của cha mẹ đối với cô ấy không chỉ dừng ở mức bình thường nữa rồi, chỉ có người anh Tư Nhất Văn mới biết cách quản cô ấy. Nhưng trước sự dạy dỗ của Tư Nhất Văn, Tư Vũ luôn luôn giữ thái độ từ chối tiếp thu, vốn cô ấy cũng đã uống say bí tỉ rồi nên giả vờ bất tỉnh nhân sự luôn. Chẳng còn cách nào khác, người anh trai Tư Nhất Văn chỉ có thể vác cô em gái lên xe đưa về nhà.
 
Chuyện này đã trôi qua hơn nửa tháng rồi, chẳng ngờ hôm nay lại bị tung lên mạng. Phía truyền thông đăng tải đính kèm một loạt hình ảnh mờ ám, cộng thêm những từ ngữ định hướng dư luận, vừa đọc đã thấy giống như Tư Nhất Văn đang ngoại tình.
 
Là một tay lướt 5G, Tư Vũ đã nhìn thấy hotsearch từ những phút giây đầu tiên, cô ấy vội báo cáo với anh trai Tư Nhất Văn, mong anh nhanh chóng thanh minh, tránh để tin tức tiêu cực ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng.
 
Tư Vũ: “Anh, anh lên hotsearch rồi kìa!!!!!!!”
 
Tư Vũ: “Anh, anh với chị dâu mau lên giải thích là anh không ngoại tình đi!”
 
Tư Vũ: “Trăm sai ngàn trái đều của em cả, em không nên đến quán bar huhuhuhu.”
 
Tư Vũ: “Làm sao bây giờ? Giờ em đi thanh minh hay là bên anh ra thông báo đây?”
 
Tư Vũ: “Anh, nói gì đi chứ!”
 
Tư Vũ: “Người đâu rồi???”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui