Chu Nhân đêm qua còn mặt mày nhăn nhó ôm di động, đêm nay đã xem di động cười không ngừng.
Tuy phương pháp lấy bạo chế bạo này rất không quang minh chính đại, nhưng khá là làm người ta hả giận.
Chu Nhân ngồi trên giường khoe khoang với Tư Nhất Văn: “Không ra tay còn không biết, vừa ra tay đã giật mình. Để em xem sau này Bàng Tĩnh còn kiếm tiền thế nào!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này, cô vui vẻ rất giống như tiểu nhân đắc chí.
Tư Nhất Văn nửa ngồi trước mặt Chu Nhân, lại xem xét vết xước trên đầu gối cô.
Sau hai ngày một đêm, những vết xước đều đã kết vảy, có vẻ không quá nghiêm trọng.
Ngay lúc Chu Nhân vênh váo đắc chí, Tư Nhất Văn ấn nhẹ vào nơi bầm tím trên chân cô, Chu Nhân đau đớn hít vào: “A a a, đau!”
Theo bản năng, cô đưa chân đá Tư Nhất Văn, lại bị anh giữ lấy mắt cá chân. Cùng lúc đó, mũi chân cô quẹt vào ngực anh.
Tư thế mập mờ, Chu Nhân chớp mắt nhìn Tư Nhất Văn, định rụt chân lại, ngặt nỗi người trước mặt không cho.
Đầu ngón tay Tư Nhất Văn nhẹ nhàng xoa xoa vết sẹo gồ lên trên mắt cá chân Chu Nhân, ngẩng đầu hỏi cô: “Đau như thế nào?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong khoảng thời gian ngắn, Chu Nhân không biết anh đang hỏi đến vết thương mới trên đầu gối cô hay vết thương cũ trên mắt cá chân cô nữa, chỉ có thể mập mờ trả lời: “Là thế đó, anh mau buông tay.”
Đầu ngón tay Tư Nhất Văn chậm rãi trượt từ mắt cá chân Chu Nhân lên phía trước, nhẹ nhàng bóp cẳng chân cô giống như đang mát-xa.
Anh nói với vẻ như không hề để ý: “Khoảng thời gian trước anh đến Venice, gặp được cô Tô.”
Chu Nhân hơi bất ngờ: “Đột nhiên anh chạy đi gặp bà ấy làm gì?”
“Xin lỗi, là anh đường đột.” Tư Nhất Văn chủ động báo cáo: “Anh chỉ muốn tìm hiểu những chuyện có liên quan với em.”
“Anh muốn tìm hiểu chuyện nào?”
Tư Nhất Văn đáp: “Mọi chuyện, kể cả vết thương trên mắt cá nhân này của em. Anh vẫn nhớ hồi trung học em không bị thương gì ở đây.”
Chu Nhân cười khẽ: “Lúc trung học á?”
Đến nay, gần mười năm kể từ hồi cô học trung học rồi ấy nhỉ?
Trong đầu Chu Nhân nhớ đến những người bạn có quan hệ thân thiết, giờ đây cô chỉ còn mỗi một người bạn thân là Tân Ninh. Đương nhiên, nếu Tư Nhất Văn cũng xem như là bạn cô thì có thêm một người nữa.
Chu Nhân gục đầu xuống, biểu cảm có phần giận dữ, đó là vẻ mặt hoàn toàn tương phản với vẻ đắc ý vênh váo vừa nãy, trông cô giống như một chú thỏ rũ tai vì thất bại.
Vẻ mặt cô trở nên nghiêm túc: “Tư Nhất Văn, em cũng không định lừa anh, vì chuyện này với anh chỉ là râu ria, thậm chí là chẳng liên quan gì tới anh. Nhưng mà em đã không muốn nói thì chứng tỏ em không muốn để người khác biết. Em không nhằm vào anh, em mong anh có thể tôn trọng em.”
Tôn trọng bí mật nho nhỏ chôn giấu dưới đáy lòng cô.
Và quá khứ bất kham mà cô không muốn trải qua lần nữa.
Để cô giữ lại sự tôn nghiêm và tùy hứng cho mình.
Cô là nàng công chúa kiêu ngạo, tùy hứng ngang tàng, kiêu ngạo ương ngạnh biết mấy. Nhưng giờ đây, cô lại nương thân trong lồng vàng mà gia tộc trói buộc, không nhìn thấy ánh mặt trời.
Bây giờ, Chu Nhân đã chấp nhận thực tế đó, lại bắt cô nhắc tới quá khứ khiến cô cảm thấy thất bại thì chẳng khác nào lại rạch một dao trên vết thương đã thành sẹo của cô.
Chu Nhân nhìn thẳng mặt Tư Nhất Văn, ánh mắt đã không còn quá nhiều sự ấm áp: “Vậy nên mẹ em đã kể hết cho anh rồi à?”
Chu Nhân chợt cười tự giễu, nói: “Đi đi, kể thì kể, cũng không có gì đáng ngại. Chẳng qua là năm đó em đắc ý vênh váo, tưởng mình có trọng lượng thật, cuối cùng bị hiện thực vả mặt thôi.”
“A Nhân, em đã giỏi lắm rồi.”
Chu Nhân vẻ mặt thoải mái, thậm chí còn lấy chân đạp nhẹ bả vai của Tư Nhất Văn: “An ủi vô ích, em biết mình giỏi rồi, không cần anh nhắc nhở đâu.”
Tư Nhất Văn hỏi cô: “Còn muốn đi trượt tuyết nữa không?”
Chu Nhân kiên định lắc đầu: “Không muốn.”
“Ừ.”
Tư Nhất Văn không cưỡng ép cô, dù anh có thể nhận ra sự chờ mong chợt hiện lên trong mắt cô, nhưng anh biết cô cần có thêm một chút thời gian nữa.
Anh tỉ mỉ kiếm tra qua miệng vết thương trên đầu gối cô lần nữa rồi mới đứng dậy, đưa lưng về phía cô, ném bông băng trong tay vào thùng rác.
Tư Nhất Văn vừa tan tầm, về đến nhà đã đến tìm cô trước, ngay cả quần áo cũng chưa thay. Lúc này, trên người anh là một chiếc sơ mi trắng đơn giản nhất, cổ tay áo thêu viền vàng, trên người tràn ngập hương vị đàn ông trưởng thành.
Song, Chu Nhân vẫn không quên cảm ơn Tư Nhất Văn: “Cảm ơn anh đã cho em mượn phòng quan hệ công chúng nhé, anh giúp em một ơn lớn rồi đó!”
Tư Nhất Văn nghiêng đầu liếc mắt nhìn Chu Nhân một cái: “Đừng khách sáo.”
*
Từ đầu đến cuối, trong chuyện này, thân là đương sự, Tân Ninh chưa từng lên tiếng.
Cũng chính vì vậy, cộng đồng mạng bất chợt có ấn tượng tốt về Tân Ninh.
Chờ đến khi Tân Ninh ngủ một giấc dậy, đúng là sợ ngây người.
Trang chủ tài khoản cô toàn là lời xin lỗi và an ủi:
[Đã nhìn thấy rõ bản tính của Bàng Tĩnh, tôi ủng hộ cô]
[Đừng đau lòng vì lời của cộng đồng mạng nhé, chúng em đều biết chị là người tuyệt vời nhất]
[Ninh Ninh mau livestream đi]”
Tân Ninh vội vàng gọi điện thoại cho Chu Nhân: “Tớ chỉ ngủ có một giấc thôi, rốt cuộc có chuyện gì thế?”
Chu Nhân kể lại một lượt sự việc cho Tân Ninh.
Tân Ninh chửi tục một tiếng: “Chu Nhân, cậu giỏi lắm!”
“Ừ, tớ giỏi, còn cậu quá gà.” Chu Nhân nói: “Tớ mà nghe theo cậu, còn không ra mặt hay lên tiếng thì cậu đã bị chửi sấp mặt rồi.”
“Cảm ơn cảm ơn!” Trước hết, Tân Ninh nịnh Chu Nhân một lúc, cuối cùng nói: “À đúng rồi, đêm qua Cung Húc liên lạc cho tớ, an ủi tớ đừng để ý tin nhắn của cộng đồng mạng.”
Chu Nhân cười khẽ: “À há, cậu ta còn sống à? Tớ còn tưởng cậu ta đã bị gián điệp nước nào giết chết trong chuyến công du thế giới rồi cơ.”
“Ha ha ha ha, cậu ta bảo mình vừa về nước không lâu, giờ đang chuẩn bị dàn xếp ở lại thành phố B.”
“Có liên quan gì đến tớ đâu?”
“Cũng phải nói với cậu một tiếng chứ. Dù sao hai người các cậu cũng từng xưng huynh gọi muội, giờ tỏ ra cả đời không qua lại với nhau nữa cũng không hay lắm.”
Chu Nhân giải thích: “Không khoa trương đến nỗi cả đời không qua lại như cậu nói đâu, nhưng không liên lạc mấy thật đấy. Dù sao quan hệ khác biệt, mỗi người có một cuộc sống khác nhau mà.”
Tân Ninh cảm thán: “Cũng đúng ha, cũng tốt nghiệp trung học bao nhiêu năm rồi.”
Cung Húc là bạn cùng lớp của ha người. Xưa kia, anh ta là người cầm đầu trường trung học B. Đánh nhau, trốn học, thi trượt, chuyện xấu gì cũng có liên quan tới anh ta. Thế là anh ta bị thầy cô coi là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.
Vậy mà một người như thế có thể lại có thể chơi với tất cả thành viên trong lớp. Hồi đó, Chu Nhân và Tân Ninh ngồi trên Cung Húc, không tránh được với tiếp xúc với nhau. Thời gian trôi đi, đương nhiên quan hệ cũng thân thiết hơn so với những bạn học khác.
Nhưng dù vậy, vẫn có một người mà Cung Húc không trị được, đó là Tư Nhất Văn.
Dường như trời sinh tính tình Cung Húc và Tư Nhất Văn đã không ưa nhau.
Nhưng đúng là những người trời sinh đã chững chạc và có nề nếp như Tư Nhất Văn hay chướng mắt những người ly kinh phản đạo như Cung Húc.
Thời trung học, Cung Húc dẫn Chu Nhân trốn tiết, dẫn Chu Nhân ra đầu đường trượt ván, thậm chí còn từng hùng hồn hứa với cô: “Anh sẽ làm anh em cả đời!”
Trong nhà Chu Nhân không có anh cả, cô cũng thật sự coi Cung Húc là anh mình.
Mãi cho đến sau này hai người cãi cọ rồi tan vỡ, có một đoạn thời gian rất dài, cả hai đều không quan tâm đến đối phương.
Sau khi tốt nghiệp trung học, Cung Húc ra nước ngoài, mấy năm mới về một lần. Điều này cũng không khác gì Chu Nhân.
Khác là một năm trước, sau khi gả cho Tư Nhất Văn, Chu Nhân bắt đầu định cư ở thành phố B. Mà hiện giờ Cung Húc cũng chuẩn bị ở hẳn lại thành phố B.
Một năm trước, khi Chu Nhân và Tư Nhất Văn chuẩn bị kết hôn, cô đã từng chủ động liên lạc với Cung Húc, gửi thiệp mời cho anh ta. Nào ngờ Cung Húc ở Na Uy xa xôi lại từ chối. Cung Húc nói mình không dành đủ tiền tham gia lễ cưới của cô, vô cùng có lỗi.
Đến hôm nay, đã hơn một năm Chu Nhân và Cung Húc chưa liên lạc.
*
Sau đó không lâu, ekip chương trình [Quá trình yêu đương] bắt đầu đến nhà Chu Nhân và Tư Nhất Văn để lắp máy quay.
Chu Nhân hơi tò mò, bèn đi theo nhân viên chương trình cùng trao đổi vị trí lắp máy ghi hình, hồ hởi chạy trước chạy sau.
Chẳng mấy khi là chủ nhật, Tư Nhất Văn cũng ở nhà, nhưng hôm nay anh vẫn phải làm việc trong phòng làm việc. Không hiểu sao khi nhìn thấy cặp vợ chồng có nhan sắc như tiên này, ekip còn hơi khiếp sợ. Dù thế nào cặp đôi này cũng vừa sở hữu nhan sắc cao vừa là người giàu. Về phương diện nào đó, họ có vẻ khó gần, không bình dị.
Đúng như lời Tư Nhất Văn, hiện giờ anh đã cố hết sức để giảm tần suất đi làm. Ngoại trừ những hoạt động xã giao không thể từ chối, chủ nhật nào rảnh, anh đều ở nhà với Chu Nhân.
Chu Nhân cảm thấy những ngày như vậy hơi lạ, song cô cũng dần thích ứng. Cũng may, cô cảm thấy hình như cũng không tệ lắm.
Vừa hay ekip “Thuở bắt đầu yêu đương” sắp bắt đầu ghi hình. Nếu Tư Nhất Văn vẫn thường xuyên vắng nhà như trước, vậy cuộc sống ở chung của hai vợ chồng này đã chẳng có tư liệu sống gì mà quay nữa rồi. Dù sao cũng toàn là đường ai nấy đi, không tương tác gì với nhau, thế khán giả còn có thể xem gì nữa?
Là nhà sản xuất chính, hôm nay, Tư Vũ cũng ghé nhà anh trai và chị dâu. Vừa gặp mặt hai người, cô ấy đã liến thoắng nói.
“Chị dâu, chị quá cứng! Không hổ là chị dâu thân yêu của em!”
“Ngày nào miệng em cũng như bôi mật ấy, em không thấy ngọt ngấy hả?”
Ti Vũ hỗ trợ thu xếp trước sau, cuối cùng nói với Chu Nhân: “Chị dâu, tám giờ tám phút tối mai, chị và anh em phải hợp thể để livestream. Không lâu đâu, khoảng một tiếng thôi, chủ yếu là để trả lời vài câu hỏi mà cộng đồng mạng đưa ra, chị thấy thế được không?”
Chu Nhân tỏ vẻ: “Chị không có vấn đề gì.”
“Thế thì được, giờ em bảo ekip thông báo công khai trước.”
“Ừ.”
Cũng trong lúc Chu Nhân và Tư Nhất Văn tán dóc, di động cô đặt trong phòng làm việc đổ chuông.
Vừa rồi nhân viên ekip lắp máy quay trong phòng làm việc. Chu Nhân đặt điện thoại trên bàn làm việc của Tư Nhất Văn rồi quên béng mất.
Di động của cô không có bí mật gì không thể để người khác thấy, dù để đâu, cô cũng không cảm thấy có gì bất ổn.
Khi chuông reo, Tư Nhất Văn nhìn điện báo trên di động hiển thị: Cung Húc.
Cái tên đã lâu chưa xuất hiện lại xuất hiện trong tầm nhìn của Tư Nhất Văn, không hiểu sao anh lại cảm thấy hơi chói mắt.
Tư Nhất Văn gọi Chu Nhân một tiếng. Rất nhanh sau đó, Chu Nhân đã chạy tới, cô thở ra, nói: “Tư Nhất Văn, ngay cả phòng ngủ chúng ta cũng bị lắp máy quay đó! Ơ, anh không để ý à?”
Tư Nhất Văn nở một nụ cười thản nhiên, biểu cảm hơi không được đứng đắn cho lắm: “Em cảm thấy anh nên để ý chuyện gì?”
Chu Nhân bất đắc dĩ, bên ngoài có một đống người lạ, cô không tiện nhắc đến với Tư Nhất Văn.
“Đúng rồi, anh gọi em làm gì thế?”
Tư Nhất Văn chỉ vào điện thoại đã tắt, nhắc nhở Chu Nhân vừa rồi có người gọi đến.
Chu Nhân cầm di động, nhìn cuộc gọi nhỡ hiển thị trên màn hình, biểu cảm hơi thay đổi.
Cô liếc mắt nhìn Tư Nhất Văn một cái, cầm di động ra khỏi phòng làm việc.