Vợ chồng nhà giàu plastic

Chắc chắn Tư Nhất Văn đang cố ý, biết Chu Nhân đỏ mặt, còn đưa tay nhẹ nhàng véo một cái trên má cô. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Gương mặt trắng nõn mềm mại của cô dường như chỉ bóp một cái cũng có thể bóp ra nước, cũng thường xuyên khiến anh yêu thích không buông.  
 
Có lẽ vừa rồi sau khi Tư Nhất Văn hỏi vấn đề kia, trong lòng Chu Nhân không hiểu sao lại có một loại cảm giác chờ mong. Nhưng bận lòng có máy quay ở bên cạnh, Chu Nhân không dám làm gì.  
 
Thời gian cũng không quá muộn, chỉ mới hơn tám giờ.  
 
Giờ này trên quảng trường còn rất náo nhiệt, quần áo của mấy thanh thiếu niên trượt ván bị gió thổi phồng lên, thoạt nhìn tự do phóng khoáng.  
 
Hình ảnh trước mắt làm cho Tư Nhất Văn không khỏi nhớ tới lần trước khi Chu Nhân chơi ván trượt ở quảng trường. 
 
Ngày đó Chu Nhân mang đến cho Tư Nhất Văn sự rung động cùng vui sướng ngoài ý muốn, khiến anh đến giờ vẫn còn nhớ như in. Chu Nhân trên ván trượt tựa như một tiểu tinh linh có cánh, làm cho người ta nhìn chằm chằm không chớp mắt.  
 
Tư Nhất Văn hỏi Chu Nhân: "Có muốn xuống đi dạo một chút không?"  
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này trong lòng Chu Nhân đang suy nghĩ một chút nên có hay không, vẻ mặt thẹn thùng lấy tay nhéo Tư Nhất Văn một chút, nhỏ giọng nói: "Anh cameraman đang ở bên cạnh mà."  
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh cameraman: Chúng tôi là không khí!  
 
Tư Nhất Văn cũng thực sự coi cameraman là "không khí", anh lại đi đậu xe, dẫn Chu Nhân đi dạo quảng trường.  
 
Cũng chỉ trong chớp mắt, Tư Vũ vừa rồi còn ở trên quảng trường đã không thấy đâu.  
 
Chu Nhân nhìn đông nhìn tây không tìm được người, trong lòng thật sự thất vọng: "Bọn họ hẳn là đi rồi."  
 
Tư Nhất Văn: "Còn chưa nhìn trộm đủ à?"  
 
"Làm sao lại gọi đó là nhìn trộm? Họ cũng không giấu giếm, em đang quang minh chính đại nhìn nhá." 
 
Tư Nhất Văn trêu chọc: "Nếu em muốn thì cứ nói với anh."  
 
Giọng Chu Nhân thấp hơn một chút: "Em đã nói em không muốn mà!"  
 
Tư Nhất Văn nắm tay Chu Nhân đi về phía trung tâm quảng trường, bởi vì nơi đó có một đám thiếu niên đang trượt ván.  
 
Chu Nhân lại cho rằng Tư Nhất Văn muốn dẫn cô đi làm chuyện không thể miêu tả, trong lòng bỗng nhiên có thêm một con nai con đang nhảy tới nhảy lui, chờ mong giá trị ma sát tăng lên.  
 
Bước chân dừng lại, bốn phía rộng lớn.  
 
Bởi vì là sân trượt ván, nên nơi này không có mấy bác gái nhảy múa, ngoại trừ thỉnh thoảng có một hai người trượt ván đi qua, cũng có thể coi như là một nơi tương đối yên tĩnh.  
 
Nói cũng trùng hợp, ngay sau khi hai người dừng lại, đài phun nước cách đó không xa bỗng nhiên hoạt động, nương theo ánh đèn ngũ quang thập sắc, cột nước biến hóa tạo hình phong phú, hết thảy giống như là đang là tỉ mỉ sắp xếp cho bọn họ.  
 
Tuy rằng trong lòng Chu Nhân rất rõ ràng, lấy tính cách của Tư Nhất Văn, trước mắt bao người sẽ không làm được loại chuyện này nhưng nhìn tình cảnh này, cô lại khó tránh khỏi việc nghĩ nhiều.  
 
Hơn nữa Tư Nhất Văn chậm rãi tới gần, tim Chu Nhân đập càng nhanh hơn, hiện tại cô gần như là đã nhận định rằng bọn họ sẽ hôn nhau ở chỗ này!  
 
Xấu hổ quá đi! 
 
Phải hôn nhau trước máy ảnh sao?  
 
Đến lúc đó khi phát sóng không phải sẽ bị rất nhiều người nhìn thấy sao?  
 
Nhỡ cô biểu hiện không được tự nhiên thì phải làm sao?  
 
Góc hôn nào mới đẹp?  
 
Cô có cần uốn lưỡi không?  
 
Nhưng ngay khi Chu Nhân tràn đầy chờ mong chuẩn bị nhắm mắt lại, Tư Nhất Văn bỗng nhiên dùng giọng nói mà chỉ cô mới có thể nghe được nhẹ giọng hỏi: "Em đang chờ mong cái gì?"
 
Chu Nhân ngẩn ra, theo bản năng phản bác: "Em không có mà!"  
 
Tư Nhất Văn cười khẽ, giọng điệu đầy sự cưng chiều: "Về nhà rồi từ từ hôn em, được không?"  
 
Chu Nhân tức giận, đẩy Tư Nhất Văn trước mặt mình ra lập tức.  
 
Cô có thể nói gì bây giờ!  
 
Chỉ cảm thấy mặt mũi đời này đều bị mất sạch trước mặt một mình Tư Nhất Văn mất rồi.  
 
A a a!  
 
Tên đàn ông thối này!  
 
Chu Nhân quay đầu định đi, lúc này bỗng nhiên có người gọi cô: "Chị gì ơi! Chị gì đó ơi! Thật sự là chị ư!" 
 
"Là em đây! Đường Minh nè!"  
 
Đường Minh đang điên cuồng phất tay.  
 
Chu Nhân trong lúc nhất thời còn chưa kịp phản ứng, thì một cậu thiếu niên đã trượt ván đến trước mặt cô.  
 
"Ồ, là em hả!" Chu Nhân nhớ ra.  
 
Cũng đã một thời gian kể từ lần cuối gặp được Đường Minh.  
 
Lần này gặp lại, tóc Đường Minh cũng dài hơn một chút, có cảm giác như thiếu niên Nhật Bản.  
 
Tất nhiên, kỹ thuật trượt ván của Đường Minh cũng giỏi hơn rất nhiều.  
 
Đường Minh đi xuống từ trên ván trượt, chủ động hỏi: "Chị gái, hai anh chị đang ghi hình chương trình à?"  
 
Lần trước Chu Nhân giải vây cho Đường Minh, chuyện này vẫn khiến Đường Minh nhớ mãi trong lòng. 
 
Có một ngày Đường Minh lên mạng vô tình thấy đề tài hotsearch liên quan đến cặp vợ chồng hào môn plastic, tò mò nhấn vào, liếc mắt một cái liền nhận ra người trên hotsearch chính là Chu Nhân.  
 
Sau khi tìm hiểu về Chu Nhân, Đường Minh mới biết hóa ra chị gái này lại thâm tàng bất lộ như thế.  
 
Trước mắt nhìn thấy Chu Nhân và Tư Nhất Văn ở cùng một chỗ, hơn nữa bên cạnh hai người bọn họ còn có cameraman, Đường Minh lập tức biết họ đang ghi hình chương trình.  
 
Chu Nhân tạm thời vứt bỏ giận dỗi vừa rồi với Tư Nhất Văn, lúc này biểu hiện ra bộ dáng trưởng thành của người chị gái, nói: "Đúng vậy, bọn em chơi ở đây à?"  
 
Đường Minh gật gật đầu: "Chị gái, chị có muốn chơi với bọn em không?"  
 
Lúc này Chu Nhân cũng không muốn để ý đến Tư Nhất Văn, đồng ý: "Được."  
 
Vì thế Đường Minh đưa ván trượt của mình cho Chu Nhân, giống như cống hiến bảo vật nói: "Chị gái, em nghe lời chị nên đã mua ván trượt chuyên nghiệp rồi nè."  
 
Chu Nhân ngồi xổm trên mặt đất nhìn ván trượt mới của Đường Minh, hài lòng nói: "Cũng không tệ đâu."  
 
Trên mặt Đường Minh lộ ra vui sướng: "Chị, bên kia đều là thành viên của câu lạc bộ trượt ván 'Mộng Hồn Điện', chúng ta đi chào hỏi đi."
 
Chu Nhân cũng không cảm thấy có gì xấu hổ, vốn cô là người có trình độ xã giao giỏi, trình độ dung nhập cực kì nhanh chóng. 
 
Chỉ là trước khi đi Chu Nhân rốt cuộc không khỏi quay đầu lại nhìn Tư Nhất Văn một cái, chỉ thấy vẻ mặt Tư Nhất Văn kiểu lão thần đang ở đây, còn gật gật đầu với cô, là đồng ý cho cô đi chơi.  
 
Lần trước Chu Nhân nổi bật trượt ván ở trên quảng trường, cảnh tượng kia, một đám người giống như nhìn thấy đường tăng ngày ngày quét đất thâm tàng bất lộ bày ra kỹ nghệ cực cao, ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm.  
 
Chuyện này cũng từng lan truyền trong giới trượt ván, dần dần biến thành tồn tại giống như truyền thuyết. Nhưng nhiều người không tin tin đồn đó, cảm thấy tin đồn này nói quá.  
 
Bây giờ Đường Minh kéo chị gái trong truyền thuyết đến trước mặt tất cả mọi người, một đám người dùng ánh mắt xa lạ quan sát Chu Nhân từ trên xuống dưới, cảm thấy cô là một con búp bê yếu đuối, nhìn thế nào cũng thấy không hợp với biệt danh cao thủ trượt ván.  
 
Đường Minh sốt ruột giải thích: "Chị ấy thật sự siêu lợi hại! Các cậu phải tin tôi!"  
 
Một đám người trầm mặc nhìn Đường Minh, tựa như đang nhìn một tên thiểu năng.  
 
Đường Minh lại dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Chu Nhân: "Chị ơi..."  
 
Chu Nhân chỉ vô tình khoe khoang nhưng cô quả thực có chút ngứa chân, muốn thử tấm ván trượt chuyên nghiệp này của Đường Minh.  
 
Có bài học lần trước không khởi động đã trượt ván, lần này Chu Nhân khởi động trước mấy môn thể thao khởi động, vặn vẹo mắt cá chân của mình, lại chạy tại chỗ vài bước.  
 
Một đám người vốn còn tụ tập một chỗ muốn xem đến cuối xem có đúng lời đồn hay không, chỉ là thấy Chu Nhân trong lúc nhất thời không có gì đặc biệt, cũng đều giải tán tứ phương tám hướng, tự chơi một mình.  
 
Chờ Chu Nhân khởi động đủ rồi, liền nhận ván trượt của Đường Minh: "Cho chị mượn dùng một chút được không?"  
 
Đường Minh tất nhiên là điên cuồng gật đầu: "Đương nhiên không thành vấn đề!"  
 
Chu Nhân thấy bên cạnh có mũ bảo hiểm, thuận tiện cũng mượn đội lên đầu.  
 
Quá lâu không trượt, vẫn phải chú ý đến các biện pháp bảo vệ. 
 
Trước đây khi Chu Nhân trượt tuyết thường treo bên miệng một câu cửa miệng: Vĩnh viễn không biết ngày mai và tai nạn cái nào đến trước.  
 
Cô đã nhận thức quá rõ sự nguy hiểm của loại hình thể thao này nhưng không thể cưỡng lại được sức hút của nó.
 
Sau đó Chu Nhân giẫm lên ván trượt của Đường Minh, đầu tiên là đi vòng quanh sân trống chậm rãi trượt một vòng, tìm cảm giác. 
 
Chuyện trượt ván này giống như là khắc trong gene của Chu Nhân, mặc dù nhiều năm không sờ vào nhưng thân thể vẫn còn cảm giác. 
 
Cái này cũng giống như người chơi dương cầm từ nhỏ, mặc dù nhiều năm không chạm vào, nhưng một khúc nhạc đã sớm nhớ kỹ trong lòng, căn bản không cần cầm phổ, chỉ cần đầu ngón tay chạm vào phím đàn đen trắng, tự dưng là có thể đánh được. 
 
Chu Nhân chơi trượt ván cũng như thế.  
 
Một anh cameraman không ngờ Chu Nhân còn có bản lĩnh này, khiêng ống kính chạy đuổi theo phía sau.  
 
Vốn tưởng rằng là một chương trình tạp kỹ chậm rãi, không ngờ cũng phải liều mạng chạy theo người ta như vậy.   
 
Tổ hậu kỳ ngồi trước màn hình cũng có chút bất ngờ: "Thì ra Chu Nhân còn có thể trượt ván sao?"  
 
"Không nhìn ra cô ấy còn có kỹ năng này luôn?"  
 
"Cảm giác lúc trượt ván, khí thế của Chu Nhân hoàn toàn khác lúc bình thường."  
 
"Đúng, chính là cảm giác của queen."  
 
Đường nét trên khuôn mặt Chu Nhân sâu sắc, lúc không có biểu tình gì thì vô cùng lạnh lùng.  
 
Ví dụ như lúc chơi trượt ván, cô sẽ không có biểu tình gì, mím môi, vẻ mặt nghiêm túc chuyên chú.  
 
Ngay khi nhân viên hậu kỳ còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Chu Nhân bỗng nhiên tăng nhanh tốc độ, chân đạp ván trượt nhảy lên trượt qua một lan can. 
 
Sau đó, cô dễ dàng làm một trekflip, vừa đẹp vừa ngầu.  
 
"???"  
 
"Mị vừa thấy cái gì vậy?"  
 
"Có phải Chu Nhân vừa thực hiện một động tác có độ khó cao gì đó không?"  
 
"Mấy người không thấy sao? Chu Nhân vừa lướt qua lan can chỉ to bằng cánh tay!"
 
Sự bất ngờ mà Chu Nhân dành cho mọi người không chỉ dừng lại ở đó, chỉ chốc lát sau, ván trượt của cô tiếp tục tăng tốc, nhảy xuống từ bậc thang gần năm bậc, liên tục vượt qua năm chướng ngại vật. 
 
Động tác của cô phóng khoáng gọn gàng, mũ bảo hiểm cũng có thể ngăn cản mái tóc dài tung bay theo gió, lắc mình biến thành cô gái trượt ván cool ngầu.  
 
Đám người phía sau nhìn thấy rõ ràng: "Má ơi! Chu Nhân hóa ra lại là cao thủ trượt ván!" 
 
"Đoạn clip này mà được phát sóng, cư dân mạng khẳng định sẽ bị choáng váng!" 
 
"Cháu trai tôi cũng đang học trượt ván, thân thủ của Chu Nhân không giống như một ngày hai ngày luyện thành." 
 
"Tại sao không ai nói Chu Nhân biết trượt ván vậy?"  
 
Anh cameraman đi theo phía sau Chu Nhân thở hồng hộc không đuổi kịp cô, nhưng cũng vừa vặn như thế, anh cameraman có thể quay được rõ ràng một đại chiêu mà Chu Nhân thực hiện, cũng chính là xoay 180 độ trên không trung.  
 
Không hề điêu khi nói rằng, anh cameraman đang đứng người tại chỗ.  
 
Những người đứng tại chỗ cũng bao gồm tất cả những người có mặt đang trượt ván.  
 
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn Chu Nhân xoay tròn trên không trung, một màn này hình ảnh tựa như chậm rãi phóng to trước ống kính. 
 
Người Chu Nhân dính theo ván trượt, khom người, tay cầm ván trượt, xoay vài cái trên không trung.  
 
Đây là sân trượt ván vòng cung duy nhất ở toàn bộ quảng trường thành phố B, cho nên ở đây cũng thường tập hợp các câu lạc bộ trượt ván.  
 
Chu Nhân liên tiếp tạo ra các động tác khác nhau, trên sân trượt ván phát ra tiếng vỗ tay giòn giã.
 
Bất kể là nghiệp dư hay là người trượt ván chuyên nghiệp, vừa nhìn thân thủ của Chu Nhân đã biết cô cũng không phải kiểu mới tập tành.  
 
Tiếp theo, Chu Nhân trượt đến điểm cao nhất của sân trượt ván vòng cung, dừng ở phía trên, cao hơn đỉnh đầu người phía dưới cỡ hai cánh tay.  
 
Sau đó, cô giống như một con chim, đứng trên ván trượt nhanh chóng lao xuống, động tác liền mạch.  
 
Lần này đám người hậu kỳ cũng không bình tĩnh nổi, hô to theo: "Đệt! Chu Nhân đẹp quá đi mất!" 
 
"Nữ thần!" 
 
"Vãi chưởng, đoạn phát sóng này của Chu Nhân sẽ hút bao nhiêu fan đây!" 
 
"Cặp vợ chồng này đỉnh thiệt đó!" 
 
"Hu hu hu tự nhiên mị lại muốn khóc." 
 
Tư Nhất Văn không biết từ khi nào đã xuất hiện bên cạnh sân trượt vòng cung, hai tay anh buông xuống hai bên thân, lòng bàn tay hơi toát mồ hôi.  
 
Mãi cho đến khi Chu Nhân đi xuống an toàn từ trên ván trượt, trái tim đang lơ lửng của anh rốt cuộc cũng bình tĩnh lại. 
 
Anh rất rõ ràng, ở chỗ này thì Chu Nhân mới có thể tìm được chính mình.  
 
Lúc này có người nhận ra Chu Nhân, chỉ vào cô nhỏ giọng hỏi: "Cô chính là phú bà Chu Nhân đúng không?"  
 
Chu Nhân làm một cái mặt quỷ nho nhỏ với người kia: "Đừng gọi là phú bà, gọi tôi là tiên nữ."
 
"Thật sự là chị ư!" 
 
Người nọ như phát hiện vùng đất mới, giới thiệu cho người bên cạnh nghe. 
 
"Đây chính là phú bà mà lần trước tớ nói với cậu đã mua đảo cho bạn thân trên livestream đó! Chính là chị ấy đó!" 
 
"Thật hay giả thế? Tại sao chị ấy lại chơi ván trượt ở đây?" 
 
"Thật đó! Tớ cũng không biết là chị ấy có thể trượt ván."
 
Chu Nhân thấy lúc này cũng không còn sớm, nên đã trả ván trượt lại cho Đường Minh.  
 
Lúc này cô và Đường Minh trao đổi phương thức liên lạc, thêm Đường Minh làm bạn tốt trên WeChat.  
 
Đường Minh nói với Chu Nhân: "Chị ơi, lần sau có hoạt động em có thể gọi chị không?"  
 
Chu Nhân gật gật đầu: "Nhưng mà phải xem chị có rảnh hay không."  
 

 
Tối hôm đó, chuyện Chu Nhân biết trượt ván cũng không bị giấu đi, bị cư dân mạng đẩy lên hotsearch.  
 
Hình ảnh Chu Nhân trượt ván vào buổi tối trong sân trượt vòng cung cũng được cư dân mạng chụp lại đăng tải lên mạng, kể cả động tác trượt ván của cô lúc đứng ở điểm cao nhất trong sân trượt vòng cung cũng bị chụp lại, có thể nói vừa ngầu vừa đáng yêu.  
 
Trước khi xem video, cư dân mạng nghĩ: Sao mà trượt ván cũng lên hotsearch vậy?  
 
Sau khi xem video, cư dân mạng nghĩ: Vãi chưởng! Cái này cũng trâu bò quá đi! !  
 
"Tôi vẫn cho rằng Chu Nhân là một phú bà cái gì cũng không biết."  
 
"Lúc cô ấy chơi ván trượt ngầu quá!"  
 
"Bản thân tôi đã trượt ván sáu năm, rất bội phục kỹ thuật của Chu Nhân."  
 
"Con gái mà đã ngầu thì bọn con trai ra chuồng gà hết."
 
Khi cư dân mạng đang thảo luận sôi nổi trên Weibo, thì Chu Nhân đã bị Tư Nhất Văn kéo vào phòng vệ sinh trong nhà. 
 
Nhà vệ sinh - nơi duy nhất trong nhà không có máy quay phim.  
 
Tư Nhất Văn ôm Chu Nhân ngồi lên bồn rửa tay, chậm rãi đến gần, ý đồ không thể rõ ràng hơn.  
 
Chu Nhân lại vô cùng không nể mặt mà che miệng anh lại: "Hừ, em đã nói một trăm lần rồi! Em không muốn hôn!"  
 
Tư Nhất Văn kéo tay của Chu Nhân ra, bá đạo siết chặt mười ngón tay của Chu Nhân, như có như không mê hoặc: "Nhưng anh muốn thì sao?"  
 
"Thế mà anh cũng hỏi sao? Anh tự hôn mình đi!"  
 
Câu trả lời của Tư Nhất Văn là trực tiếp chặn môi Chu Nhân lại.  
 
Chu Nhân ngay từ đầu cũng không theo anh, cô nhớ rõ một màn xấu hổ không chịu nổi trong công viên kia, cảm thấy mình giống như một tên hề, lúc ấy lại còn tràn đầy chờ mong hai người sẽ hôn nhau nữa chứ. 
 
Nhưng khi Tư Nhất Văn cạy môi răng cô ra, khuấy động gợn sóng ở trong miệng cô, cả người cô giống như là bị trúng bùa gì đó, rốt cuộc cũng không nổi giận nữa.  
 
Những người có kinh nghiệm hôn chắc chắn sẽ biết nụ hôn có âm thanh.  
 
Khi mút lưỡi lẫn nhau, đôi môi sẽ vô thức phát ra tiếng "chụt chụt".  
 
Thậm chí nếu hôn đến say sưa, tiếng hôn càng kích thích hơn.
 
Trên màn hình tuy rằng không nhìn thấy hai người này đang hôn môi, nhưng micro nhỏ trên người hai người lại thu lại rõ ràng tiếng hôn của hai người.  
 
Chu Nhân nhẹ nhàng ư hư một tiếng, làm nũng nói: "Đau quá..."  
 
May mắn là hình ảnh này không được quay lại, nếu không ngay cả người lớn cũng không có cách nào nhìn nổi.  
 
Người của tổ hậu kỳ lúc này ai cũng không nói gì, nhìn chằm chằm màn hình màu đen, nội tâm xôn xao, trên mặt mang theo nụ cười đầy thỏa mãn.
 
Đột nhiên có người hỏi: "Đoạn này có thể cắt cho vào không?"  
 
Ngay lập tức có người trả lời: "Nhất định phải cho vào!"
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui