Vợ chồng nhà giàu plastic

 
Các nhân viên tổ hậu kỳ tiết mục không dám tin nhìn vào màn hình đen kịt:

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

“Camera bị hỏng rồi phải không?”

“Em không tìm thấy nó trong phòng ngủ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Chết tiệt, nó bị gỡ ra rồi à?”

Các camera ngày nay đều được kết nối với mạng thông minh, ngoài ra chúng còn có chức năng dò tia hồng ngoại, rất tiên tiến.

Rõ ràng là camera trong phòng ngủ đã được gỡ bỏ.

Một trong những lo lắng đầu tiên của nhân viên:” Vậy có lẽ sau này không quay hình ảnh trong phòng ngủ được rồi?”
 
B trả lời: “Vậy thì làm sao được? Nếu trong phòng ngủ hình ảnh ít đi thì khả năng quan sát sẽ giảm đi hơn một nửa.”

C nói: “Hay gọi điện hỏi thăm?”

D nói: “Anh định gọi bây giờ à? Anh bị thiếu đạo đức à?”

C không hiểu vấn đề: “Tại sao tôi lại là người thiếu đạo đức?”

Một đám người nhìn C cười, lắc đầu: “Con à, con đơn giản quá rồi.”

C tỏ ra ngơ ngác hỏi: “Không gọi thì làm sao hỏi được?”

Chu Nhân đang ở trong phòng tắm cũng có thể nghe thấy động tĩnh trong phòng ngủ, cô tò mò từ bồn rửa tay xuống, như một chú mèo đang mang bầu mở cửa liếc mắt nhìn.

Cô nhìn căn phòng rồi thốt lên : “Tư Nhất Văn! Tại sao anh lại phá camera!”

Tư Nhất Văn bình tĩnh đặt chiếc camera đã phá xuống đất, vỗ tay nói : “Anh sẽ bồi thường.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đây không phải là vấn đề có phải bồi thường hay không ?” Chu Nhân nhẹ giọng nói: "Thật là giấu đầu hở đuôi mà.”

Tư Nhất Văn nhướng mày: “Giấu đầu hở đuôi?”

“Anh có mau lắp đặt lại máy camera không!”

“Anh không lắp.” Anh có thể tháo được nó nhưng sẽ không lắp lại .

Chu Nhân đỏ bừng mặt, tai cũng đỏ lên : “Anh chỉ cần dùng vải che lại là được? Tại sao phải tháo nó ra!”

“E rằng không được.” Tư Nhất Văn lắc đầu , theo như anh biết thì camera còn có chức năng thu âm.

Chu Nhân: “?”

Tư Nhất Văn nói với Chu Nhân: “Thỉnh thoảng giọng em hơi lớn.”
 
Đây là những từ hổ báo gì vậy!

Chu Nhân gào thét trốn vào phòng tắm, quát to: “Em không muốn gây gổ với anh nữa, vợ chồng với nhau cần dĩ hòa vi quý.”

Vào buổi tối, đôi vợ chồng nhiệt tình tháo dỡ camera trong phòng ngủ, tự hỏi điều gì có thể xảy ra tiếp theo.

Đều đã là người lớn cả rồi, cái cần hiểu đều hiểu được. Dù Chu Nhân là người biết đẩy đưa xã giao thì cũng thấy ngại.

Chu Nhân trốn trong phòng tắm vẫn nghĩ biện pháp xử lý, nghĩ ra vô số lí do.
 
Vài giây sau Tư Nhất Văn đã đẩy cửa phòng tắm, nhưng anh không vội đi tìm Chu Nhân mà là từ từ đi rửa tay trước.

Anh lấy nước rửa tay diệt khuẩn ra tay, xoa các khớp ngón tay để tạo bọt, sau đó xoa chúng vào nhau. Động tác này kéo dài hai giây, anh rửa sạch bọt trên tay.
 
Chu Nhân đứng sang một bên nuốt nước bọt, nhìn Tư Nhất Văn rửa tay, không hiểu sao lại cảm thấy việc rửa tay của anh lại gợi cảm vậy.
 
Nhất là nghĩ đến tay anh còn có thể làm gì nữa, tai cô đột nhiên lại cảm thấy đỏ bừng lên.

“Anh đi ra ngoài đi, em muốn đi tắm.!!!!!” Chu Nhân đuổi khách.

“Anh đợi em.”

“Em không muốn.”

“Em không muốn sao? Vậy chúng ta bắt đầu ngay.” Sau khi Tư Nhất Văn lau tay xong, dựa vào bồn rửa tay, khoanh tay nhìn Chu Nhân, bộ dạng có chút không ổn.
  
Vừa rồi anh đã thay áo choàng tắm trên người, hiện tại đang mặc một bộ quần áo ở nhà mà Chu Nhân mua cho anh nửa năm trước. Quần áo là bộ đồ bằng lụa băng đen tuyền đơn giản, nhưng mặc trên người anh lại có khí chất cuốn hút cực kỳ mạnh mẽ.
 
Trong phòng tắm vẫn còn hơi sương từ bồn tắm vừa rồi của Tư Nhất Văn, anh từng bước đi về phía Chu Nhân, cũng không có nói một lời không cần thiết nào, lập tức bế cô về phòng ngủ.

Chu Nhân vừa e thẹn vừa tức giận, nói một cách vội vàng: “Em còn chưa đi tắm.”
 
Tư Nhất Văn nói: “Anh tắm rồi.”

Nói cách khác, anh không quan tâm đến việc cô chưa tắm.

Chu Nhân trong tiềm thức che người lại sau khi được đặt lên giường nhưng động tác này chỉ kéo dài một giây trước khi Tư Nhất Văn đưa hai tay cô lên đỉnh đầu.

Hai người đan chặt ngón tay vào nhau, hơi thở của anh đến gần, áp bức.

Mặc dù còn chưa làm gì, nhưng Chu Nhân đã bắt đầu run lên.

Giữa hai người chỉ mới có vài ngày không làm nhưng dường như sau một thời gian dài, cơ thể đã trở nên vô cùng mẫn cảm.

Tư Nhất Văn dùng chiếc mũi thẳng tắp của mình cọ lên khuôn mặt của Chu Nhân, giọng nói khàn khàn chứa đầy ẩn ý cười: “Run gì vậy?”

Chu Nhân không thể nhúc nhích, cô cắn chặt môi Tư Nhất Văn, thành thật nói với anh: “Hình như em có hơi xấu hổ.”

“Ngại ngùng ư?” Tư Nhất Văn cảm thấy thú vị: "Tại sao lại ngại?”
 
“Em không biết.” Chu Nhân hỏi Tư Nhất Văn: "Anh không biết xấu hổ sao?”

Tư Nhất Văn cũng thành thật trả lời: “Có”

Anh buông đôi bàn tay đang nắm chặt lấy ngón tay cô và để tay cô quấn lấy cổ tay anh.

Khoảng cách giữa hai người đã bằng không, cơ thể họ quấn chặt lấy nhau đến một mảnh không khí cũng không thể thoát ra.

Cuộc trò chuyện sau đó trở nên thân thiết hơn, như nối trái tim với nhau, không còn khoảng cách.

Thực sự kỳ lạ mà nói, Chu Nhân thường cảm thấy ngại ngùng khi đối mặt với Tư Nhất Văn về vấn đề này. Rõ ràng họ cũng đã là vợ chồng biết bao lâu nhưng đôi khi vẫn cảm thấy xa lạ.

Chu Nhân luôn nghĩ đây là ý nghĩ đơn phương của cô, nhưng hôm nay mới biết được rằng Tư Nhất Văn cũng có cảm giác như mình. Ngay lập tức, cô cảm thấy rằng mình đã tìm thấy một đồng minh, mối quan hệ cũng lập tức gần gũi hơn rất nhiều.

Chu Nhân tò mò hỏi Tư Nhất Văn: "Vậy anh cũng biết ngại sao? Tại sao sao anh lại ngại?"

“Anh sợ em không thích, sợ em không hài lòng.” Tư Nhất Văn hôn lên má Chu Nhân.
 
Chu Nhân nghe lời, nhẹ nhàng ghé vào tai Tư Nhất Văn nói: "Em thích, em rất hài lòng."

"Anh rất hân hạnh."

Hơi thở giữa họ đột ngột chìm xuống và bùng cháy cùng một thời điểm.

Mọi thứ sau đó diễn ra một cách tự nhiên, sự phối hợp giữa họ từ lâu đã vô cùng ăn ý rồi.

Chu Nhân thích sự săn sóc nhẹ nhàng của Tư Nhất Văn, cũng thích sự tự do phóng túng ngẫu hứng của anh. Mọi mặt nào của anh, chỉ có lúc này mới có thể để cô trông thấy.
 
Đây dường như là một bí mật nhỏ giữa họ.  Chu Nhân khi thì kiêu ngạo đưa ra rất nhiều yêu cầu, khi thì trách móc không hài lòng với mọi thứ. Tư Nhất Văn luôn là người ít nói và tập trung vào chứng minhthực tế.
 
Thỉnh thoảng, Chu Nhân cũng sẽ nghe được Tư Nhất Văn không kìm lòng được mà thấp giọng, anh sẽ hôn lên môi cô, bày mặt mềm mại nhất của mình ra cho cô.
 
Lúc này, Tư Nhất Văn dường như rất dễ bị tổn thương và cần sự an ủi, chu đáo.

Chu Nhân luôn cẩn thận quan sát, nhìn anh không ngừng nhíu mày, tò mò hỏi: "Nhất Nhất, có phải anh cảm thấy rất thoải mái không? ”
 
Hiếm thấy Tư Nhất Văn cũng thẹn thùng khi nghe vậy, hai má như lấm tấm một tầng ửng hồng, hồi lâu cũng không lên tiếng.

Chu Nhân áp trán vào trán anh, cảm nhận lớp mồ hôi mỏng trên người, trên mặt hiện lên vẻ thắc mắc: "Anh có thể nói cho em biết anh đang cảm giác thế nào không?"

“A Nhân, em nói nhiều quá.” Ngón tay Tư Nhất Văn từ từ xoa lên môi Chu Nhân, sau đó đưa tay vào trong miệng cô rồi từ từ khuấy động.

Chu Nhân muốn nói, nhưng miệng bị ngón tay chặn lại, không nói ra được. Cô không hài lòng đẩy tay anh rồi phàn nàn: "Đồ hẹp hòi, anh hỏi em trả lời, em hỏi thì anh lại không đáp."

Tư Nhất Văn đẩy ngón tay ra một cách vô tình thì đổi chỗ khác để tiếp tục chặn, Chu Nhân há miệng theo bản năng.

Anh cười nhắc nhở cô: "A Nhân, cần nhẹ giọng hơn một chút."

Tháo máy quay không phải không có lý do, nếu không Chu Nhân sẽ càng thêm xấu hổ.

Cách âm trong phòng tốt, ngăn cách bằng cửa, không nghe thấy bên trong có biến động gì.

Chu Nhân không nhiều lời: "Tư Nhất Văn, anh… trả thù."

Tư Nhất Văn nhướng mày: "Anh chỉ muốn em biết cảm nhận của anh."

Chu Nhân cắn môi, cuối cùng khóc không thành tiếng.
   
Cơ thể ướt thì cần phải tắm lại, nếu khăn trải giường bị ướt, phải thay một bộ mới, có điều những công việc giải quyết hậu quả sau đó vẫn luôn để Tư Nhất Văn làm.

Luyện tập quanh năm suốt tháng bây giờ cũng phát huy tác dụng, Tư Nhất Văn bất đắc dĩ nhéo má Chu Nhân: "Thể lực của em yếu quá." 
 
Chu Nhân muốn cắn người: "Đúng vậy, thể lực của anh tốt! Một đêm bảy lần!"
 
"Quá khen rồi. Có điều một đêm bảy lần không thực tế chút nào.” Tư Nhất Văn mê say nói với Chu Nhân: "Có muốn thử một lần một đêm hay không?”

Chu Nhân phủ nhận 3 lần: "Em không muốn, em không biết, tôi không thử!"

Tư Nhất Văn cũng không có ý định ép buộc, nghĩ đến ngày mai còn phải dậy sớm đối mặt với ống kính trực tiếp.
 
Không ngờ, chợt nghe Chu Nhân nhỏ giọng chửi bới: "Hừ, nói to còn không uốn lưỡi, một đêm một lần cũng không nhiều lắm.”
  
"Chu Nhân." Tư Nhất Văn nguy hiểm tới gần: "Em có biết không, có khi nhanh mồm nhanh miệng cũng không phải là một chuyện tốt.”

Giác quan thứ sáu của Chu Nhân tự nhủ chuyện đang không ổn, cô lập tức chủ động thừa nhận sai lầm: "Em sai rồi!”
 
“Muộn rồi.“

Ngày hôm sau, Chu Nhân bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Sau lưng cô là thân hình nóng hầm hập của Tư Nhất Văn, khoảng cách giữa họ vẫn là số âm.

Gần như ngay khi Chu Nhân di chuyển, cánh tay của Tư Nhất Văn sẽ bám chặt lấy cô, khiến cô không thể nhúc nhích dù chỉ nửa phân.

“Điện thoại của anh đổ chuông kìa.” Chu Nhân cầu xin lòng thương xót.

Tư Nhất Văn với cánh tay dài qua nhận điện thoại, liếc nhìn thông báo cuộc gọi, trực tiếp đưa cho Chu Nhân.

Chu Nhân thấy cuộc gọi là của Tư Vũ nên cô ấn nghe.

Tư Vũ ngập ngừng hỏi ở đường dây bên kia : "Anh hả?"

Chu Nhân nói: "Chị đây."

“Chị dâu!” Tư Vũ thở phào nhẹ nhõm: "Em gọi chị mấy lần đều không thấy trả lời, nên gọi cho anh cả.”

Chu Nhân hỏi: "Làm sao vậy?"

"Sắp livestream buổi sáng. Đã gần chín giờ nhưng camera không tìm thấy hai người."

Cũng không phải, chiếc camera duy nhất trong phòng ngủ đã bị Tư Nhất Văn tháo dỡ rồi.
    
Livestream ban đầu là dùng camera tự quay chân dung, hiện tại ngay cả chân dung cũng không quay được, cũng không có cách nào livestream.
 
Điều khiến Chu Nhân tỉnh táo không phải là lời của Tư Vũ, mà là con rồng đã thức tỉnh. Hơi thở của Tư Nhất Văn ở sau lưng Chu Nhân, dần dần bắt đầu có chút quy luật.

“Bọn chị dậy ngay giờ đây.” Chu Nhân dùng ngón tay nắm chặt ga trải giường và nói với Tư Vũ ở đầu dây bên kia.

Tư Vũ nói: "Được rồi, chị cứ ra chỗ có camera, tốt nhất là phòng khách."

Camera trong phòng khách có khả năng bao quát toàn diện và có thể quay 360 độ.

“Chà, còn chuyện gì nữa không?” Hơi thở của Chu Nhân có chút không ổn.

Tư Vũ cười: "Chị dâu, em muốn hỏi là camera trong phòng ngủ bị hỏng à?"

Chu Nhân cắn môi cố gắng sắp xếp ngôn ngữ: "Ừ, hỏng rồi."

“Vậy à.” Tư Vũ nói: "Không sao, vậy hôm nay em sẽ nhờ thợ đến sửa?

“Được.” Chu Nhân chỉ có thể trả lời đơn giản.

Tư Vũ: "Thời điểm thích hợp là khi nào? Buổi trưa có được không?"

Chu Nhân: "Được."

Tư Vũ: "Không sao đâu! Anh chị nên tự nhiên hơn, bình thường làm gì thì cứ làm đó."

Chu Nhân: "Ừ."

Tư Vũ: "Vậy thì em cúp máy, tạm biệt chị dâu."

Chu Nhân: "Tạm biệt."

Chưa đầy nữa mười phút là chín giờ rồi.

Cúp điện thoại xong, Chu Nhân quay đầu lại hỏi Tư Nhất Văn: "Anh dậy chưa?"

Tư Nhất Văn cuối cùng cũng chịu để cô đi: "Ừ, dậy thôi."

Chu Nhân được đại xá, cơ thể cô bỗng nhiên trống rỗng.

Lúc này, các fan trong buổi phát sóng trực tiếp [Quá trình yêu đương] đang bắt đầu chờ đợi.
 
Kể từ ngày hôm qua chính thức thông báo sẽ có buổi livestream kéo dài một tiếng vào lúc 9 giờ sáng nay, khán giả trong phòng truyền hình trực tiếp thỉnh thoảng sẽ đến phòng truyền hình trực tiếp một lúc.
 
[Có quỷ mới biết tôi đã đợi cả đêm!]

[Còn 10 phút nữa là 9 giờ! Hóng-ing.]

[Mong muốn sự hợp nhất vợ chồng Zeus.]
 
[Tại sao thời gian lại trôi qua chậm vậy.]

Số lượng người trong phòng livestream từ từ tăng từ mười nghìn lên một trăm nghìn.

Người hâm mộ kêu gào: Nếu cặp đôi Zeus không hợp nhất thì bọn họ sẽ tức giận.
 
Buổi nói chuyện siêu phẩm về fan cp Zeus ngày hôm qua đầy mong đợi:

[Buổi sáng ngày mai lúc chín giờ có buổi phát sóng trực tiếp chính thức của [Quá trình yêu đương], mọi người nhớ chú ý đón xem nhé!]
 
[Ahhh! Cuối cùng!]

[Sau này sẽ thường xuyên phát trực tiếp chứ]

[Mong chờ mong được mong chờ!]

Chu Nhân từ trên giường đứng dậy tắm rửa, nhưng hai chân đã mềm nhũn.

Tư Nhất Văn chu đáo đi tới, bế cô vào phòng tắm, để cô ngồi trên bồn rửa mặt, còn chu đáo bóp kem đánh răng cho cô.

Chu Nhân cầm lấy bàn chải đánh răng anh đưa qua, phẫn hận nhìn anh: "Hừ, bây giờ lấy lòng em đã muộn rồi!"

Tư Nhất Văn vui vẻ cười: "Chỉ là lấy lòng em bây giờ thôi sao?"

Chu Nhân không muốn để ý đến Tư Nhất Văn nữa, cô tự mình đánh răng rửa mặt.

Ngay khi tắm rửa xong, cô bước ra phòng khách và nhìn xung quanh các loại camera trong phòng khách.

Hai phút trước khi đến chín giờ, Chu Nhân tìm thấy điện thoại di động của cô, định sẽ định vào phòng livestream của [Quá trình yêu đương], có thể xem bình luận của cư dân mạng bất cứ lúc nào, để sau này có thể tương tác đơn giản.

Camera livestream vẫn là màu đen, trên màn hình hiện lên một câu: "Chương trình livestream sẽ sớm bắt đầu, vui lòng chờ trong giây lát!"
    
Bão bình luận ở dưới từng cái một:

[Giờ này vẫn còn ngủ ư?]

[Thành thật mà nói, tôi vẫn đang nằm trên giường]

[Hahaha muốn xem thứ gì đó mà người lớn có thể xem]

[Đếm ngược một phút!]

Chỉ còn một phút nữa là lên sóng trực tiếp, Chu Nhân vội vàng gọi điện thoại cho Tư Nhất Văn, lúc này Tư Nhất Văn vẫn đang tắm.

Tư Nhất Văn không quan tâm lắm đến việc livestream, cũng không để tâm đến điều đó.  Anh nên làm gì thì sẽ làm đó, không vì 9 giờ phải livestream mà đứng canh tới giờ.

Đấy chính xác là Tư Nhất Văn.

Chu Nhân chỉ có thể một mình ở trong phòng khách, chờ livestream bắt đầu.

Thực ra, Chu Nhân cũng muốn nằm lại trên giường nếu có thể. Cô thật sự rất buồn ngủ, cả đêm qua không ngủ được mấy. 
 
Tuy nhiên, đối với hình tượng của chính mình, Chu Nhân không nằm trên ghế sô pha, mà là ngồi trên đó.

Sau một phút, livestream tự động bắt đầu.
 
Ngay sau đó, cư dân mạng đã nhìn thấy hình ảnh Chu Nhân ở phòng khách một mình trên ghế sô pha, tay cầm điện thoại di động, có vẻ buồn ngủ.
 
Livestream camera hơi khác so với livestream trên điện thoại di động. Camera có thể quay mọi thứ theo mọi hướng, nhưng điện thoại di động có thể đóng băng ở đâu đó một cách trực quan hơn.

Camera có thể nhìn thấy tất cả các hình ảnh trong nhà, khiến người đứng trong màn hình đứng hơi da.

[Chào buổi sáng, Nhân Nhân!]

[A, a, ngồi xuống thôi!]

[Kích động quá đi!]

[Còn Nhất Nhất đâu?]

 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui