“Rất mong chờ.”
Tống Nghiên cười với máy quay.
Người phụ trách quay phim lại hỏi: “Cô Ôn đến làm khách mời cho chương trình tuyển chọn idol nam, xung quanh đều là những bạn nam trẻ tuổi đầy sức sống, không biết thấy Tống có cảm thấy lo lắng không?”
Tống Nghiên im lặng một lát, tự trêu chọc bản thân: “Trừ vấn đề tuổi tác ra, tôi nghĩ hẳn là tôi vẫn có ưu thế hơn chứ?”
Mấy nhân viên đang ở trên xe cười rộ lên.
“À, tôi nghe nói có một số thực tập sinh có tuổi ngang ngang thầy Tống, không kém bao nhiêu đâu.”
Thực ra Tống Nghiên vẫn còn trẻ, có khá nhiều diễn viên tầm tuổi anh vẫn đang trong giai đoạn phát triển, chỉ là anh vào nghề sớm, điểm xuất phát lại hơn nhiều người.
Nhân tài trong giới nghệ sĩ luôn xuất hiện theo từng lớp, cũng không thiếu những diễn viên mới mười mấy tuổi đã ẵm giải ảnh đế, ảnh hậu, tất nhiên cũng có người này người kia, cũng có những người từ lúc khởi đầu đã phát triển ổn định giống như Tống Nghiên.
Những lí do trên đã tạo cho người khác cảm giác anh đã đứng trên cao, nhưng bàn về kinh nghiệm thì vẫn chưa đủ để phong thần.
Trợ lý A Khang cảm thán: “Nếu anh em quay lại năm 18 tuổi tham gia show đấy, không biết chừng sẽ debut ở vị trí center ấy.”
Nếu như là trước đấy có lẽ Tống Nghiên sẽ cảm thấy phản cảm đối với kiểu trêu chọc này.
Giống như hồi anh ra mắt năm 18 tuổi, theo Vu Vĩ Quang tham gia một cuộc phỏng vấn, phóng viên hỏi Vu Vĩ Quang tại sao lại chọn Tống Nghiên đảm nhận vai nam chính trong bộ phim thanh xuân vườn trường của ông ấy, lúc đó Vu Vĩ Quang trả lời rất thành thật.
“Do thằng bé đẹp trai đó, diện mạo của cậu ấy rất đẹp.
Lúc ấy ở trường học tôi tình cờ thấy cậu ấy, trong đầu tôi lập tức nhận định đây chính là Trần Gia Mộc, đúng vậy không thể sai được.”
Lúc đó Tống Nghiên cực kỳ bài xích với cái giới này.
Tống Nghiên năm mười tám tuổi là một thiếu niên cứng đầu, đến cả Vu Vĩ Quang cũng cho rằng đứa nhỏ cứng đầu sẽ rút khỏi giới sau khi quay xong bộ phim.
Vu Vĩ Quang cảm thấy rất đáng tiếc, bởi vì đứa nhỏ này diễn rất có hồn.
Ai mà ngờ được, Tống Nghiên từ bỏ khoa học tự nhiên, lựa chọn theo nghệ thuật, từ từ mài nhẵn góc cạnh, từng chút từng chút hòa nhập vào giới giải trí.
Sau đó Tống Nghiên trở thành Tống Nghiên trong mắt mọi người như bây giờ.
Phó đạo diễn ngồi trên xe bỗng nảy sinh linh cảm, nghĩ ra chiêu có thể tăng rating cho chương trình: “Hay là thầy Tống cũng mặc đồng phục thực tập sinh? Tiện thể học vài ba động tác nhảy nhỉ?”
Tống Nghiên nhấc mí mắt, lạnh lùng từ chối: “Không cần.”
Phó đạo diễn bị quê, hơi xấu hổ, ho khan vài tiếng rồi mới nói: “Thầy Tống đừng coi trọng gánh nặng thần tượng như vậy, người như cô Ôn mà cũng thông suốt rồi kìa.
Tôi đã xem video nhóm nhạc nữ đó nhảy, không hợp với cô ấy, nhưng cô ấy nói học là học thật kìa?”
Tống Nghiên nhẹ giọng đáp: “Tôi không cảm thấy không hợp với cô ấy.”
Phó đạo diễn thầm nghĩ giờ tạm thời không nói đến việc đó.
Nếu vị trước mặt chịu đồng ý cùng vợ mình mặc mấy bộ trang phục hóa trang kia, tổ chương trình bọn họ đâu phải nhốt biên đạo trong phòng để nghĩ kịch bản, tạo hiệu ứng cho chương trình đâu.
Trước giờ chưa ai đánh đồng Ôn Lệ với các nữ sinh trẻ tuổi.
Một là vì trước giờ cô không theo đuổi hình tượng đó, tham gia chương trình thì thấy như nào cũng được, thêm nữa là phần lớn các vai diễn của cô trong phim đều là kiểu anh hùng xinh đẹp khí phách phù hợp với vẻ ngoài của cô.
Hai là do bản thân cô vốn là kiểu nữ thẳng, tính cách mạnh mẽ, lại không khéo léo.
Thực ra cô chỉ cần kiềm chế giọng điệu kiêu ngạo của mình một chút, chất giọng sẽ trở nên ngọt ngào giống mấy cô gái nhỏ.
Vai diễn chồn Tiểu Tuyết mấy năm trước được coi là lịch sử đen của cô, Ôn Lệ thu âm bằng giọng thật, cảm thấy từng cái nhăn mày cười gian không có vấn đề gì.
Trong trí nhớ của Tống Nghiên, Ôn Lệ thời niên thiếu là người như vậy.
Cô thường hay trốn sau cửa lớp, đợi Bách Sâm đi qua là nhảy ra dọa người ta một tiếng.
“Ú òa —–!”
Mỗi lần như vậy, Bách Sâm sẽ lập tức xù lông nhím, đuổi theo mắng chửi cô.
Có một lần cô nhận nhầm người, nhảy ra dọa Tống Nghiên.
Ôn Lệ phát hiện ra mình hù nhầm người rồi, tiếng “Ú òa” vẫn còn mắc kẹt ở cổ họng, miệng mở lớn chưa khép lại, khuôn mặt đã tức khắc đỏ lên.
Tống Nghiên nhìn cô, trên mặt không để lộ cảm xúc nào.
Ôn Lệ bị anh nhìn chòng chọc đến mức chột dạ, cắn môi, thấy xấu hổ nhưng lại không muốn xin lỗi, cứ lầm bầm mãi: “Ai bảo anh cao tầm tầm anh Bách Sâm làm gì, đã thế còn còn mặc đồng phục giống nhau, không thể trách tôi được.”
Tống Nghiên không hiểu tại sao mình lại trở thành ‘Đầu sỏ gây tội’.
Cũng không biết anh cười vì tức giận hay là vì gì khác, anh nhếch môi, giọng điệu mang chút lười biếng: “Cứ hù tới hù lui giống y con mèo.
Ngoài Bách Sâm cô còn hù được ai nữa không?”
Ôn Lệ hung dữ trừng mắt lại, cố ý châm chọc: “Ừ, anh thì ghê rồi.”
Sau đó vung tóc đuôi ngựa, hất hàm chạy đi.
Tống Nghiên nhìn cô quay đầu chạy đến ngã rẽ hành lang, đúng lúc chạm mặt Bách Sâm đi từ bên kia đến.
Bách Sâm hỏi cô có phải lại muốn dọa mình không, Ôn Lệ làm mặt quỷ với cậu ấy, rồi bị Bách Sâm túm cổ gõ đầu.
Hai người lại bắt đầu đùa giỡn nhau.
Tống Nghiên vẫn dõi theo đến tận khi hai người làm hòa với nhau.
Họ nói là muốn đến siêu thị nhỏ mua đồ ăn vặt rồi sóng vai nhau rời đi.
Anh xoay người quay lại phòng học, đưa mắt nhìn khoảng trống ở sau cửa, nghĩ tới việc cô mèo ấy đợi ở đây bao lâu, không đợi được Bách Sâm mà lại đợi được anh, anh đột nhiên bật cười.
Hôm đó hình như là lúc nghỉ giữa trưa, cô từ trường học bên kia chạy sang đây, ánh nắng hôm đó cũng rực rỡ như ánh sáng bên ngoài xe lúc này vậy.
Tuyến đường chính kẹt xe.
Tình trạng giao thông Yến Thành luôn làm người ta phải sốt ruột.
Phó đạo diễn hơi lo lắng: “Toi rồi, không biết có đến kịp lúc cô Ôn nhảy không nữa?”
—–
Trong trường quay có một trăm thực tập sinh đang ngồi, phần kiểm tra bài hát chủ đề được tiến hành theo nhóm năm người.
Bài hát chủ đề dài ba phút rưỡi, chỉ kiểm tra phần nhảy không cũng đã mất hơn một tiếng, chưa kể còn có phân đoạn góp ý của các mentor và đủ loại tiết mục bất ngờ để tạo hiệu quả chương trình, cơ bản là không thể nhanh vậy được.
Sau khi một nửa số thực tập sinh hoàn thành bài kiểm tra, các chàng trai ngồi thư giãn và buôn dưa lê với nhau.
Cuối cùng đã có thực tập sinh nhận ra điều bất thường.
“Chúng ta đã quay lâu như vậy rồi mà sao cô Ôn vẫn chưa xuất hiện nhỉ?”
Mấy thực tập sinh có cung phản xạ dáo dác nhìn xung quanh, bất tri bất giác hô lên: “Ừ ha!!!”
“Vốn dĩ tôi định bộc lộ khả năng nhảy múa của mình trước mặt cô Ôn, vậy mà cô ấy không ở trường quay?”
Âm thanh bàn luận của mấy thực tập sinh quá lớn, ồn ào làm ảnh hưởng đến mấy bạn khác đang kiểm tra, mentor Icy chịu trách nhiệm phần rap không nghe rõ thực tập sinh nói gì, cau mày dùng bút gõ lên cái kẹp của tập tài liệu trong tay: “Mấy thực tập sinh bên kia trật tự được không? Đừng để ảnh hưởng tới những bạn đang kiểm tra.”
“Xin lỗi thầy Icy.” Một người đi đầu nhận lỗi, “Tại vì chúng em không thấy cô Ôn đâu nên thấy hơi kỳ lạ.”
Icy nghe vậy, thản nhiên nói: “PD còn đang chuẩn bị trong phòng trang điểm.”
“Phòng trang điểm? Bắt đầu quay rồi mà cô Ôn Lệ chưa trang điểm xong ạ?”
Đúng là những thực tập sinh đơn thuần.
Nghiêm Chuẩn nghe vậy thì cười: “Không phải trang điểm mà là thay trang phục, hôm nay cô Ôn sẽ biểu diễn.”
Nhóm thực tập sinh ngơ ngác nhìn nhau, trong kịch bản không có đoạn này.
Một thực tập sinh khác giơ tay đặt câu hỏi: “Biểu diễn cái gì ạ? Trước đó chị biên đạo không nói gì cho bọn em biết.”
Nghiêm Chuẩn chỉ cười chứ không nói gì, nhướn mày nhìn Tề Từ Hàm bên cạnh, ý bảo cô nàng nói.
Tề Tư Hàm hiểu ý, cười hì hì với nhóm thực tập sinh, rung đùi đắc ý nói: “Đây là phúc lợi tôi tranh thủ giúp cho chương trình chúng ta.
Trong buổi lễ từ thiện hôm trước, cô Ôn của mọi người đã đồng ý sẽ học bài nhảy của nhóm tôi, buổi quay hôm nay sẽ nộp bài tập.”
Nói xong lại nhìn về phía đạo diễn ở bên ngoài: “Đại diễn, ghi hình xong ông phải mời tôi ăn cơm đấy!”
Đạo diễn lớn tiếng hô to: “Được! Không thành vấn đề!”
Trước khi bắt đầu ghi hình show, điện thoại của các thực tập sinh đã bị thu.
Vì vậy nên giờ đám trẻ giống như ‘Người rừng’, không thể lướt web nên bọn chúng không biết chuyện trong đêm từ thiện mà Tề Tư Hàm nói.
Tất nhiên cũng có những người dùng trộm điện thoại không muốn bị lộ nên cũng tỏ vẻ lơ ngơ, không biết gì.
“Cô Tư Hàm, nhảy bài nào của nhóm cô ạ?”
Tề Từ Hàm lập tức làm mấy động tác vũ đạo kinh điển trong bài hát đó ngay tại hiện trường: “Chính là, làm sao bây giờ rất thích anh, thích đến mức hô hấp em ngừng lại—–”
Mấy động tác này cô đã nhảy đến trăm lần trong các chương trình khác nhau, hơn nữa nhóm các cô ấy đi theo phong cách này cho nên nhảy trước một đống đứa trẻ nam cũng chẳng có gì thẹn hay ngại ngùng.
Nhảy xong, Tề Tư Hàm còn nghịch ngợm bắn tim.
Bọn nhỏ vui mừng bắt đầu hoan hô.
“Ôi!!!!!!”
“Oa!!!!!! Cái này đáng yêu quá đi!!!!!”
Có người ôm ngực ngay tại chỗ, khoa trương làm động tác bị thần Cupid bắn mũi tên vào tim, một số thực tập sinh đam mê nhảy thì đứng lên nhảy thử tại chỗ.
“Không được không được rồi.” Đột nhiên Vương Diệc Nguyên vô lực dựa vào vai Từ Lệ, “Mình chỉ cần nghĩ đến việc cô Ôn nhảy như vậy là đã thấy xỉu lên xỉu xuống rồi, quá đáng yêu.”
Bả vai Từ Lệ run lên, vẻ mặt lạnh lùng: “Ghê chết đi được, cách mình xa ra.”
“Từ Lệ, rốt cuộc cậu có phải fan của cô Ôn không hả.” Đột nhiên Vương Diệc Nguyên nói năng nghiêm túc, “Phúc lợi lớn như thế mà sao cậu thờ ơ thế?”
“…..Hừ”
Từ Lệ thuộc dạng không cuồng chị gái, cậu nhìn khuôn mặt của Ôn Lệ từ nhỏ đến lớn, cho dù có là thần tiên thì đã nhìn chán từ lâu.
“Đạo diễn.” Có thực tập sinh giơ tay lên, rất có linh tính hỏi: “Để cô Ôn nhảy bài đáng yêu như vậy trước mặt bọn con trai chúng cháu, không biết chồng cô ấy có ghen không ạ?”
Câu hỏi vừa được đưa ra, cả trường quay lại ầm lên.
“Muốn gây chuyện!!! Câu hỏi này thật sự muốn gây chuyện mà!!!!”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha xấu xa quá!!”
“Mãnh liệt yêu cầu thầy Tống đến chương trình chúng ta, chúng ta không thể vượt mặt thầy Tống được!!!”
Đạo diễn biết mọi chuyện không thể để lộ, cầm loa hét về phía mấy thực tập sinh: “Mấy cậu nói muốn mời thầy Tống đến là mời được chắc? Vậy cũng phải xem chúng ta có mời được không đã.”
“Cứ nói cô Ôn nhảy tình ca trước mặt 100 nam sinh, đảm bảo thầy Tống Nghiên sẽ đến.”
“Gọi điện liền cho thầy Tống Nghiên đi ạ!”
Tất cả các thực tập sinh trong trường quay đều đang trong tâm trạng phấn khởi, đạo diễn không quản được mấy anh con trai hiếu động, nhanh mồm nhanh miệng, chỉ biết dùng loa quát bọn chúng, để cho chúng im lặng đợi quay xong chương trình rồi nói sau.
“Được rồi được rồi, thầy Tống Nghiên bận rộn nhiều việc, không rảnh đến đây.” Hứa Tinh Duyệt từ nãy giờ không nói gì tự nhiên vỗ vỗ tay, ngữ điệu bất đắc dĩ, “Không có chuyện thầy ấy cố ý ghé đây để xem cô Ôn nhảy đâu, mọi người nhìn thẳng vào sự thật đi.”
Thật ra nhóm thực tập sinh cũng biết chắc chắn Tống Nghiên sẽ không đến, mấy cậu chỉ muốn trêu chọc mấy câu tạo bầu không khí.
Vừa rồi nghe Hứa Tinh Duyệt đã nói như vậy, mấy cậu hết hứng trêu đùa, trường quay dần yên tĩnh lại.
Icy gõ gõ bút: “Nhóm thực tập sinh tiếp theo chuẩn bị.”
Lúc này Hứa Tinh Duyệt đặt phiếu đánh giá xuống, nói với đạo diễn: “Tôi đến phòng trang điểm xem đàn chị thế nào rồi.”
Đạo diễn xua tay: “Đi đi.”
Hứa Tinh Duyệt đi qua một đống nhân viên, bước ra khỏi trường quay, đến phòng trang điểm ở hậu trường.
Còn chưa tới phòng trang điểm đã vô tình bắt gặp Ôn Lệ vừa hóa trang xong đi ra.
Cô được mọi người vây quanh, chuyên viên trang điểm vẫn đang chỉnh sửa kiểu tóc với quần áo lần cuối cho cô.
Lúc Ôn Lệ nhìn thấy Hứa Tinh Duyệt ngạc nhiên hỏi: “Đạo diễn giục tôi?”
“Không phải, do em thấy chị chuẩn bị lâu nên muốn đến xem thế nào.”
“À.”
Ôn Lệ không có đề tài gì hay nói với cô ta, gật đầu chào hỏi rồi tiếp tục đi về phía trường quay.
Hứa Tinh Duyệt tự dưng hỏi: “Đàn chị, hôm nay thầy Tống sẽ đến hiện trường à?”
“Không có.” Ôn Lệ nhíu mày, giọng điệu khó chịu, “Cô có việc gì không?”
Cô vẫn chưa quên buổi tối Hứa Tinh Duyệt gửi lời kết bạn WeChat cho Tống Nghiên, đúng là lo lắng bứt rứt không yên.
Ai ngờ bỗng nhiên Hứa Tinh Duyệt tiếc nuối thở dài: “Không phải em có việc gì.
Là do các thực tập sinh hi vọng thầy Tống sẽ xuất hiện khi chị nhảy, nếu thật vậy thì vui biết mấy.”
Vẻ mặt Ôn Lệ như bị táo bón.
Tống Nghiên đến làm gì? Đến xem cô bị xử phạt công khai?
“Em nghĩ chắc thầy Tống cũng có nhiều việc, chắc không thể cố ý ghé qua để xem chị nhảy được.” Hứa Tinh Duyệt cười với cô, ngữ điệu nhẹ nhàng, “Đáng tiếc thật đấy.”
Vẻ mặt Ôn Lệ phức tạp: “Cô nói nhiều thế rốt cuộc anh ấy có đến hay không?”
Hứa Tinh Duyệt lắc đầu: “Em không nhận được thông báo từ tổ đạo diễn, chắc là không đến.”
“Được, vậy thì tốt.” Ôn Lệ trừng mắt nhìn Hứa Tinh Duyệt, cảm thấy cô đàn em này không nói được tiếng người mà, quanh co lòng vòng suýt chút nữa dọa chết cô, “Làm tôi sợ muốn chết, cứ tưởng anh ấy đến thật, lần sau cô nói chuyện có thể lời ít ý nhiều một chút không?”
Nói xong cô vỗ vỗ ngực, thở một hơi thật dài.
Hứa Tinh Duyệt nhếch môi, nhìn biểu cảm nhẹ nhõm trên mặt Ôn Lệ tỏ vẻ khó hiểu.
Tại sao khi biết Tống Nghiên không tới, trông chị còn mừng hơn vậy?
Trong trường quay, đạo diễn nhận được thông tin Ôn Lệ đã chuẩn bị xong, lại cầm loa lên hét lớn về chỗ nhóm thực tập sinh ở trong: “Các thực tập sinh, cô Ôn đã chuẩn bị xong rồi.”
Đám trẻ ra sức vỗ tay.
Máy quay chuyển sang phía cửa chính.
Cô Ôn buộc tóc đuôi ngựa hai bên, mặc váy ngắn, trang điểm kiểu thiếu nữ hoa anh đào tiến vào.
Người đầu tiên hét ầm lên là Tề Tư Hàm: “Cô Ôn đáng yêu quá!!!!!! ”
Ôn Lệ vô cùng ngại ngùng, xấu hổ sờ mũi.
Cô bước lên đứng trên bục kiểm tra, hết cắn môi lại phồng má, cuối cùng thật sự không nhìn nổi nữa cúi đầu che môi mỉm cười.
Dáng vẻ lúng túng xấu hổ này của cô bị mọi người nhìn thấy hết.
Tề Tư Hàm lập tức lôi kéo nhóm thực tập sinh cổ động: “Mọi người!! Hôm nay cô Ôn của chúng ta đáng yêu không!”
“Đáng yêu!!!”
Bản thân Ôn Lệ không chịu nổi cách ăn mặc kiểu nót nớt này nhưng trong mắt mọi người xung quanh thì lại rất đáng yêu.
Cả người sắm vai học sinh đáng yêu, hai chân dưới váy khép lại vì căng thẳng, trông giống hệt học sinh ngoan ngoãn bị phạt.
Tóc đuôi ngựa hai bên khiến cho cô trở nên hoạt bát hơn, chuyên viên trang điểm đã dày công trang điểm kiểu thiếu nữ cho cô, tổng thể lớp trang điểm theo tone hồng, cố ý vẽ đường kẻ mắt cụp xuống để giảm bớt phần thành thục, tạo cảm giác trong sáng, môi được đánh son bóng, lúc mím môi trong giống như vừa cắn trái cây.
Cô cầm microphone hỏi, giọng nói hơi run: “Tôi mặc thế này trông đẹp không? Có thấy nét giống học sinh trung học không?”
“Có có có!!!!”
“Cô là học sinh trung học đẹp nhất!!!!”
Cả trường quay cứ liên tục dành những lời khen có cánh cho cô, nhờ vậy Ôn Lệ trở nên tự tin hơn, xem ra chỉ có mình cô cảm thấy không quen.
Lúc này trong trường quay đã vang lên phần nhạc dạo của ca khúc ngọt ngào.
Ôn Lệ ho một tiếng, buông mic xuống, giơ cánh tay lên tạo thành hình trái tim lớn.
Nhóm thực tập sinh như biến thành fan bắt đầu tiếp ứng liên tục cho cô.
Cũng không biết ai là người đầu tiên phát hiện ra một đoàn người vác máy quay đi vào, chọc chọc người bạn ngồi bên cạnh: “Này kia cũng là mấy chú quay phim của chương trình chúng ta à?”
“Hả?”
Người đàn ông được vây quanh bởi rất nhiều camera bước vào chỗ ghi hình trong tiếng ồn ào ầm ĩ.
Người đàn ông mặc áo sơ mi đơn giản kết hợp với quần dài, vóc dáng cao gầy, trên khuôn mặt anh tuấn luôn nở nụ cười lễ phép lịch sự, liên tục gật đầu với nhân viên làm việc ở bên trong.
Nhóm thực tập sinh phát hiện ra đầu tiên miệng há thành hình chữ O.
“Quỷ thần ơi là Tống Nghiên à!!”
Lấy bạn nam đó làm tâm, mấy người ở xung quanh nghe thấy động tĩnh lập tức kích động run run bả vai.
Người đàn ông chuyển ánh nhìn về hướng bên này, mấy bạn nhỏ phát hiện anh nhìn sang đồng loạt mỉm cười.
“Mẹ ơi Tống Nghiên thật kia!!!!”
“Hu hu mẹ ơi con đến chương trình này đúng là lời lắm!!!”
“Anh ấy đến xem cô Ôn nhảy thật kìa ha ha ha ha ha ha ha ha!!! !”
Một phạm vi nhỏ xôn xao ôn ào được nhân viên phụ trách sân áp chế, làm động tác ‘suỵt’ về hướng các thực tập sinh.
Tất cả bọn họ như đã hiểu im lặng ngay lập tức.
Bốn vị mentor bên cạnh các thực tập sinh cũng phát hiện ra.
Tề Tư Hàm, Nghiêm Chuẩn và Icy hơi ngạc nhiên, sau đó vừa cười vừa nhìn về phía Ôn Lệ đang nhảy trên sân khấu.
Mãi Hứa Tinh Duyệt vẫn chưa hoàn hồn, cô ta không cam lòng nắm chặt hai tay đang buông thõng bên người.
Mà lúc này Ôn Lệ chuyện nghiệp vẫn chưa phát hiện ra, hai tay nâng mặt lên, biểu cảm được quản lý rất tốt, thể hiện đúng kiểu hờn dỗi nhưng ngại ngùng.
“Làm sao bây giờ rất thích anh, thích đến mức chỉ cần vừa nhìn thấy anh, hô hấp em như ngừng lại!! Wowowo~~”
———-.