Có điều Văn Văn suy nghĩ nhiều rồi.
Ôn Lệ phân chia rõ ràng khi nào là làm việc và khi nào là chuyện riêng, cho dù bây giờ cô và Tống Nghiên đang nghiên cứu công việc cùng nhau.
Nội dung và tình tiết chính về tranh đấu quyền lực trong bộ phim này khá khó hiểu.
Nó đã được dự đoán từ trước doanh thu phòng bán vé sẽ không khả quan lắm trong thị trường phim điện ảnh trong nước.
Nhưng kịch bản xuất sắc cộng thêm từ trang phục đến tạo hình của nhân vật làm rất đẹp, năm đó sau khi phim được chiếu, dù ở trong nước hay nước ngoài thì đều nhận được giải thưởng có sức nặng không thấp.
Nếu muốn quay một bộ phim điện ảnh cổ trang không chỉ đẹp để hợp mắt người xem mà phải có giá trị thưởng thức cao thì đương nhiên phải tiêu tốn tài chính và tinh lực nhiều hơn khi làm phim hiện đại.
Mấy giải thưởng nghệ thuật nhất và tạo hình đẹp nhất không phải để đấy lấy cho có, cố gắng xây dựng bối cảnh đế quốc Đại Minh không khác thời xưa, cứng cỏi cốt cạc, mỗi một mảnh ngói xanh hay bức tường hồng trong bối cảnh, đều là những vết tích của bề dày lịch sử.
Ngay cả những bộ trang phục diễn được các diễn viên mặc cũng vậy, mọi người dùng tất cả khả năng của mình có thể tái hiện lại sự xa hoa lộng lẫy trong thời đại đó.
Không một diễn viên nào có thể từ chối kịch bản cùng đội ngũ sản xuất phim tuyệt vời.
Bất kể ai đang theo đuổi con đường sự nghiệp diễn viên này đều khát vọng mình được xuất hiện trong những bộ phim như vậy, trở thành một phần tử nhỏ bé nặng hoặc nhẹ của bộ phim cũng được.
Xem phim của Vu Vĩ Quang, nó càng khiến Ôn Lệ mong chờ đến bộ phim > của Cừu Bình.
Đều là đạo diễn lớn tiếng tăm, đều là đội ngũ sản xuất phim tốt nhất giỏi nhất.
Nếu có năng lực để lưu tên mình vào trong danh sách dàn cast của bộ phim, bất kể cô có chuyển hình ảnh thành công hay không thì nó vẫn là một trải nghiệm khó quên trong sự nghiệp làm nghề diễn viên của mình.
Bước vào ngành với hình thái của con chim non, qua thời gian dần dần trưởng thành từ chim non biến thành cánh chim đà điểu lớn.
Ôn Lệ khát vọng nhìn về những nơi phong cảnh bao la rộng lớn trên bầu trời đằng kia, đương nhiên có cả dã tâm.
Mà bộ phim mới của Cừu Bình chính là nơi phong cảnh lớn đầu tiên mà cô muốn bay đến.
Tuy bước chân này hơi lớn, hơn nữa bước đi còn chưa được vững, vì Cừu Bình chỉ đồng ý cho cô cơ hội thử vai.
Còn đâu, nếu muốn bắt được thì phải dựa vào chính bản thân cô đến lấy, chưa có gì đảm bảo nhất định sẽ lấy được hay không.
Giành được một cơ hội thử vai quý giá, có thể cùng cạnh tranh với mấy diễn viên phái thanh y có thành tích chói mắt.
Điều đó đầy sự khiêu chiến và khiến kẻ khác hưng phấn biết bao.
Bộ phim đã đến hồi kết và đang bắt đầu chiếu danh sách tên các diễn viên và đội ngũ sản xuất.
Trong phòng khách sạn không bật đèn, nguồn sáng duy nhất trong phòng biến mất, bầu không khí lập tức trở nên âm u.
Mỗi lần xem xong một bộ phim hay đều sẽ để lại một chút dư vị còn sót.
Trong lòng luôn có loại mất mát lờ mờ không thể nói rõ, Ôn Lệ không vội dậy bật đèn, nhìn chằm chằm vào màn hình rồi thở dài yếu ớt.
“Làm người ở thế giới hiện đại vẫn tốt hơn.” Cuối cùng cô tổng kết.
Tống Nghiên xem phim một cách nghiêm túc, lúc nghe thấy cô thở dài còn tưởng cô sẽ nói một thôi một hồi giống mấy nhà phê bình phim chuyên nghiệp kia.
Không ngờ cô lại cho ra kết luận nhẹ nhàng sau cùng vậy.
Anh cười đồng ý: “Đúng vậy.”
Nhạc cuối phim là một bài hát mang phong cách xưa buồn bã, Ôn Lệ nghe xong càng thấy tâm trạng sa sút, thở dài, ngồi phịch trên ghế sô pha nói: “Thầy Tống, lúc trước anh bỏ quả bộ phim này quả thực rất đáng tiếc.”
Đương nhiên cô không thể nói anh diễn tốt hơn bạn diễn viên trong phim vì nam diễn viên này diễn cũng rất ổn nhưng nếu bàn về vẻ ngoài hay khí chất, Ôn Lệ cảm thấy xem Tống Nghiên tốt nhất.
“Nếu như anh diễn thì bộ phim này sẽ hoàn hảo hơn.”
Cô lầm bầm nói cho mình mình nghe, trong đầu bắt đầu tưởng tượng hình ảnh Tống Nghiên hóa trang thành hoàng đế.
Nghĩ rồi nghĩ đến mấy cảnh diễn thân mật trong bộ phim này.
Tự nhiên cô thấy anh không nhận diễn bộ này cũng không quá đáng tiếc như vậy.
“Không hẳn.” Tống Nghiên không biết cô đã nghĩ từ bộ phim đến phương diện khác nào đó, nghiêm túc trả lời câu cảm thán của cô, “Khả năng diễn của mỗi diễn viên đều không giống nhau, lúc trước anh đã suy nghĩ và cân nhắc cẩn thận xong mới quyết định nhận hay bỏ.”
“Anh lại muốn lấy chuyện anh không diễn được cảnh tình cảm ra để làm cái cớ đúng không hả?” Ôn Lệ ngồi thẳng dậy, ngón tay dí trên mặt anh, giọng nói chứa đầy sự tin tưởng, “Anh đừng nói mình không giỏi, anh rất giỏi là đằng khác, nếu anh đi diễn phim thần tượng, mấy nghệ sĩ nam khác làm gì còn việc để làm?”
Tống Nghiên nhướn mày: “Tốt hơn mấy nghệ sĩ nam em từng hợp tác không?”
“Hả?” Ôn Lệ thấy khó hiểu, “Tất nhiên rồi, cái đó có gì đâu để mang ra so sánh bằng?”
Tống Nghiên cười cười, một tay đỡ cằm, chậm rãi nói: “Đều là đàn ông, đương nhiên có thể so sánh bằng.”
“Ừm, hóa ra mấy nghệ sĩ nam như các anh cũng có tâm lý so đo nhiều vậy luôn.” Ôn Lệ vỗ vỗ bả vai anh nói với vẻ chắc nịch, “Vậy anh cứ yên tâm đi, ở trong lòng tôi, anh và bọn họ không ở cùng một cấp bậc.”
Đột nhiên Tống Nghiên nắm lấy tay cô, cầm nó trong tay cúi đầu hôn hôn các đầu ngón tay, cụp mắt, dịu dàng nói cảm ơn.
“Cảm ơn.”
Ngón tay Ôn Lệ được hôn có hơi tê dại, trong lòng thỏa mãn nhưng lại không thỏa mãn lắm.
Cô kề sát thêm chút nữa, nuốt nước bọt, nói thêm: “Thật đấy, trong lòng tôi anh đẹp trai nhất, đẹp trai nhất cả nước luôn.”
“Hửm?” Tống Nghiên cong môi, “Anh biết.”
Ôn Lệ ngơ ngơ hỏi: “Sao anh không nói cảm ơn?”
Tống Nghiên luôn là người rất dễ nói chuyện, thuận theo ý cô: “Cảm ơn.”
Kết quả Ôn Lệ vẫn không buông tha, trái lại trong đôi mắt xinh đẹp hiện rõ sự không hài lòng của mình: “Ngoài cảm ơn ra còn gì nữa?”
Tống Nghiên nghiêng đầu: “Gì nữa?”
“Bỏ đi.” Ôn Lệ cũng biết mình ám chỉ quanh co lòng vòng như thế chẳng hay ho gì hết, đứng lên, “Phim xem xong rồi, tắm rửa đi ngủ thôi.”
“Sao em không có chút kiên nhẫn gì thế.”
Tống Nghiên không nhịn được bật cười, đứng lên theo, kéo Ôn Lệ quay trở lại, đỡ mặt cô rồi hôn mấy cái lên đó.
Hai má nóng nóng, trong lòng Ôn Lệ vui mừng nhưng ngoài miệng thì trách mắng: “Anh biết tôi ám chỉ cái gì còn cố tình giả ngu? Có ai như anh không.”
“Xin lỗi.” Ngoài miệng Tống Nghiên xin lỗi nhưng vẻ mặt chả có xíu hối lỗi nào cả, “Tại dáng vẻ giận dỗi của em đáng yêu lắm.”
Ôn Lệ biết tật xấu của mình là không chịu thẳng thắn.
Ông ngoại cô, cậu cô và em trai nữa đều nói cho cô biết tật xấu này không tốt, bởi vì đôi khi họ muốn nói chuyện yên ổn với cô nhưng thái độ của cô không được, bảo kiên nhẫn thêm cũng không chịu, nếu cô là đứa trẻ nhỏ thì đã bị đánh từ lâu rồi.
Tống Nghiên đúng là trường hợp đặc biệt, hình như anh còn rất thích và hưởng thụ nó.
Ôn Lệ hừ: “Chuyện tôi đáng yêu còn cần anh nói chắc.”
Hệ lụy là trong lúc tắm rửa khó có dịp tính trẻ con chưa biến mất hoàn toàn, cô ngâm người trong bồn tắm đầy bọt, hát hò linh tinh.
Cứ cho là cô hiểu biết hạn hẹp về mấy cái đáng yêu gì đó đi vì từ đáng yêu chỉ dùng để nói đến mấy bạn nhỏ thôi, nên cô hát nhạc thiếu nhi, đó chính là một biểu hiện của đáng yêu.
Tắm rửa xong ra ngoài, Ôn Lệ khôi phục lại bộ dáng cao quý lạnh lùng.
Hoàn thành xong công việc tốt đẹp, các dây thần kinh bị kéo căng trong những ngày qua được nới lỏng, cuối cùng Ôn Lệ không cần phải nghĩ đến việc đọc thoại ngay cả trong khi ngủ.
Đợi Tống Nghiên tắm rửa xong lên giường, kéo Ôn lệ từ bên giường bên kia lăn vào trong lòng mình, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc cô, thấp giọng hỏi: “Tối nay còn dùng anh để học đọc thoại nữa không?”
Ôn Lệ: “Diễn xong rồi, không cần.”
Tống Nghiên mới hơi mỉm cười thì cô lại bắt đầu nói chuyện công việc khác với anh.
“Đạo diễn Cừu bảo đợi lúc nào về Yến Thành sẽ sắp xếp thời gian để tôi đến chỗ ông ấy thử vai, ông ấy còn bảo sẽ mời chúng ta ăn bữa cơm nữa.”
Tống Nghiên lời ít ý nhiều: “Ừ.”
“Tôi thấy trọng điểm ở đây không phải chuyện ăn cơm mà là việc thử vai.” Ôn Lệ bắt đầu nói liên tục không ngừng, “Người quản lý của tôi nói là có mấy nữ diễn viên nữa cũng đang tiếp xúc với vai này.
Nếu không phải biên kịch Chu thấy vẻ ngoài của tôi giống Loan Loan thì căn bản tôi chẳng có chút ưu thế nào lớn hết.”
“Nhưng việc em giống Loan Loan đã là một ưu thế rất lớn.
Ôn Lệ đồng ý: “Đúng vậy, phải cảm ơn ba mẹ.”
“Chuẩn bị tốt đi.”
“Ừ.”
Ôn Lệ quyết tâm hừng hực, tay giấu trong chăn lặng lẽ nắm thành quyền.
Sau hơn mười giây im lặng, Tống Nghiên chạm vào eo cô: “Nói xong chuyên công việc rồi?”
“Hở?” Ôn Lệ nghĩ tiếp, “À đúng rồi về chuyện thử vai đó, trước kia tôi chưa từng lại gần nói chuyện với đạo diễn Cừu, anh từng làm việc cùng ông ấy rồi nên truyền thụ một ít kinh nghiệm sang cho tôi nhé, đến lúc đi thử vai tôi sẽ nắm chắc hơn.”
“Được, đợi ngày mai ngủ dậy.” Tống Nghiên hỏi, “Nói xong chưa?”
“Sao anh cứ hỏi tôi nói xong chưa là thế nào? Có phải anh không kiên nhẫn nói chuyện với tôi, đúng không?” Ôn Lệ không vui.
Vậy mà Tống Nghiên lại thừa nhận: “Đúng là không nhẫn được.”
Ôn lệ trừng mắt, lùi ra tránh khỏi ngực anh.
“Muốn làm việc khác, đã ám chỉ cho em biết từ lâu.” Tống Nghiên cúi đầu chôn mặt mình vào trong chỗ cần cổ cô, thở dài, “Chúng ta làm xong rồi nói chuyện công việc tiếp được không?”
“……”
Vốn trong đầu chỉ đang suy nghĩ đến công việc, kết quả anh nói một câu khiến cô trở tay không kịp.
Dưới sự hấp dẫn này, Ôn Lệ liều mạng kiềm chế bản thân mới miễn cưỡng từ chối được: “Không được, đợi làm xong tôi sẽ không còn sức lực nói chuyện này cùng anh nữa, anh dạy tôi một ít kinh nghiệm thử vai trước đi.”
Tống Nghiên thỏa hiệp: “Được, bây giờ anh dạy cho em.”
Ôn Lệ lập tức bày ra tư thế như học sinh tốt nghiêm túc nghe giảng, với lấy điện thoại để trên tủ đầu giường: “Anh từ từ đã để tôi mở mục ghi chú.”
Tống Nghiên rút điện thoại trong tay cô rồi ném nó sang một bên.
“Không cần, kinh nghiệm này không dựa vào lời nói để truyền thụ, chỉ dựa vào ý hiểu ngầm.”
“À —–”
Ôn Lệ như bỗng nhiên hiểu ra gật đầu, đúng vậy, đóng phim chính là vậy đấy, rất nhiều phương pháp dạy chỉ có thể hiểu ý chứ không diễn đạt được bằng lời, diễn xuất vốn là thứ gì đó rất trừu tượng, không giống những kiến thức lý luận trong sách giáo khoa viết.
Nhưng rất nhanh cô phát hiện có gì đó không đúng.
“…..Đạo diễn Cừu thích chọn mấy cảnh diễn này để cho diễn viên thử vai à?”
Ôn Lệ rụt rụt người để tránh đôi môi Tống Nghiên đang dịch chuyển đến xương quai xanh của cô.
Đạo diễn ngày nay đều thích hoang dã vậy sao? Cô chỉ đi thử vai mà phải hy sinh lớn vậy á?
“Không phải.” Tống Nghiên nói rất thật, Ôn Lệ vừa muốn nổi cáu thì anh lại nói như đúng rồi, “Phòng ngừa nhỡ may thì sao, chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ và mọi trường hợp sẽ không sợ ông ấy đưa ra những yêu cầu đột ngột.”
“Nhưng trong > có cảnh giường chiếu đâu?”
Cô xem kịch bản rồi, rõ ràng bên trong không có, chẳng lẽ ở nơi thử vai đạo diễn Cừu thích thêm những đoạn diễn ngẫu nhiên không có trong kịch bản để bảo cô diễn.
“Không có.”
“…….”
Thật sự Ôn Lệ không hiểu tại sao anh có thể nói ra hai từ “Không có” với khí thế như nói từ “Có” được.
“Thầy Tống!” Cô đẩy anh ra, sửa sang lại quần áo đang xô lệch không ngay ngắn của mình, “Mong anh đừng ỷ vào việc mình đẹp trai mà muốn làm gì thì làm.”
Tống Nghiên nháy mắt mấy cái, mỉm cười: “Rõ là anh đang ỷ vào việc em thích anh nên muốn làm gì thì làm.”
Tại sao anh còn nói thích!
Tại sao anh cứ thích mang chữ thích này ra để treo bên miệng suốt vậy chứ!
Anh là trẻ con chắc!
Cuối cùng Ôn Lệ cũng biết tại sao hôm nay Tống Nghiên diễn vai hoàng đế sẽ khiến cô sững sờ, bởi vì anh và hoàng đế đều có ham muốn biến thái giống hệt nhau.
Cái mà người bình thường khó có thể hiểu được khi ở trên giường.
Ở trên giường hoàng đế thích ép buộc uy hiếp thái hậu gọi tên của hắn.
Ở trên giường Tống Nghiên thích ép buộc uy hiếp Ôn Lệ gọi anh là đàn anh.
Cơ thể Ôn Lệ bị va chạm biến cong như một cây cầu, vòng eo nhỏ nhắn không chịu nổi, còn không đủ để một người đi qua.
Khi Tống Nghiên đi lên, cô càng yếu ớt, lảo đảo như muốn ngã quỵ xuống.
Khi người hoảng loạn muốn ngã, người đi đường này càng thêm mãnh liệt.
Sau cùng cầu Ôn Lệ sụp đổ, cả người anh vừa sảng khoái vừa thỏa mãn thở dốc, giúp cô rửa sạch dấu vết trên cơ thể hai người họ.
Ôn Lệ biết rất rõ sức lực của mình, quả nhiên không còn tâm trạng tìm anh nói chuyện công việc nữa.
“Tại sao anh thích nghe tôi gọi anh là đàn anh?” Cô chỉ còn chút lực hỏi được một câu này.
Tống Nghiên thu dọn trên giường xong xuôi, nhét cô vào trong chăn, ôm cô vào lòng sờ sờ mép tóc cô nói: “Vì sẽ mang lại cảm giác thỏa mãn như giấc mơ trở thành sự thật.”
Ôn Lệ nghe không hiểu, lại đang rất mệt, đáp lại qua loa có lệ rồi đi ngủ.
Cho nên Tống Nghiên hiểu được hoàng đế, hắn dùng mọi cách để bức ép thái hậu gọi tên của mình không phải vì muốn nhục nhã thái hậu, cũng không phải vì nhục mạ bản thân mà nó là khát vọng cực lớn trong nội tâm hắn.
Giữa hắn và nàng bị ngăn cách bởi thế tục và thân phận, hắn muốn lấy thân phận ngang hàng như những người bình thường để bày tỏ tình cảm.
Ôn Lệ nói làm người hiện đại tốt hơn, Tống Nghiên đồng ý với quan điểm của cô.
Ít nhất khi anh làm người hiện đại, anh có thể đợi đến ngày này.
—
Sau khi quay hình tập cuối cho > xong, hai người ở lại Dư Thành hoàn thành một số công việc còn lại, rồi mới lên máy bay về Yến Thành.
Ôn Lệ cảm thấy lần này tổ quay phim A của chương trình Thế Gian Có Người đi theo cô và Tống Nghiên đến đây là quá lãng phí nhân lực, thời gian và sức lực.
Bởi vì ông chủ của hai đài sản xuất hai chương trình cạnh tranh nhau nên không cho dùng chung những tư liệu quay được, có nghĩa là lần này ekip chương trình Thế Gian đến đây công tác hoàn toàn không quay được chút gì để nhét vào tập phát sóng của chương trình mình.
Dĩ nhiên đạo diễn Nghiêm nhận ra được chuyện đó.
Vì đạo diễn của Giải Thưởng Diễn Xuất tốt nghiệp cùng trường với ông, là đàn anh học trên hai khoá.
Tuy hai người làm việc cho hai ông chủ khác nhau nhưng thật ra quan hệ riêng của hai người khá tốt.
Trước khi Ôn Lệ và Tống Nghiên chuẩn bị đến quay cho Giải Thưởng Diễn Xuất, ông còn cố ý gọi điện thoại nói cho đàn anh biết, nói hai người bọn họ không thích phối hợp trên màn ảnh, là hai khách mời phiền toái.
Kết quả thu xong, tập cuối của Giải Thưởng Diễn Xuất sẽ được phát sóng vào cuối tuần tới.
Thời gian này họ đang edit và cắt trailer, đàn anh gọi điện thoại cho đạo diễn Nghiêm.
Gọi để cảm ơn ông ấy.
Đạo diễn Nghiêm suy nghĩ hai giây rồi nói: “Đàn anh, anh gửi trailer cho em xem được không?”
“Như thế sao được, nhỡ may em lấy nó để cho vào chương trình của em thì sao?”
“Em là đàn em của anh đấy, không ngờ anh lại nghi ngờ em sẽ trộm lấy tư liệu quay của anh?!” Đạo diễn Nghiêm không nhịn được nổi nóng, “Em nghe nói hết rồi, anh sửa kịch bản tạm thời để Tống Nghiên và Ôn Lệ diễn chung cùng nhau, anh dám nói không phải anh ăn tiền lãi từ fan CP Tống nghiên và Ôn Lệ?! Anh dám nói không phải mình đang cọ nhiệt Thế Gian của em!”
Giọng điệu đàn anh cũng hiện rõ sự đau lòng, giống như phải chịu uất ức lớn nào đấy: “Chính Khuê, sao em lại nghĩ anh như vậy! Cái đó anh cũng vì công việc thôi mà, tuyệt đối không có ý nhằm vào em.”
Thế mới nói ha, lúc trước còn đi học thì đơn thuần bao nhiêu, giờ vào đời phải chịu nhiều trách nhiệm thì nhiều giả dối.
Đạo diễn Nghiêm cười lạnh: “Vậy anh có bản lĩnh thì làm trailer đừng dùng tư liệu hình ảnh của Tống Nghiên và Ôn Lệ đi.”
“……Thế không được, anh còn cố ý bảo tổ hậu kỳ cắt ghép làm trailer dài hai phút rưỡi riêng về bọn họ để đăng nữa.”
“Cái gì? Hai phút rưỡi????”
Tham gia chương trình thực tế về vợ chồng có thể công khai thể hiện tình cảm trên màn ảnh nhưng tuần nào anh trai hậu kỳ cũng phải vắt hết óc dùng hết sức mới làm ra được trailer dài ba mươi giây.
kết quả thì hay rồi, vừa tham gia chương trình khác đã bắt đầu điên cuồng lăng xê CP, làm đến mức có thể cắt ghép được trailer dài hai phút rưỡi?
Đệt.
————–
Lời tác giả:
Nội tâm đạo diễn Nghiêm sụp đổ
————–
Súp Lơ: Thương đạo diễn Nghiêm nhưng bạn Lơ cũng hết cách ạ!.