“Sao không nói gì?” Tống Nghiên hỏi.
Trả lời như lúc nãy thì cô không hài lòng, bây giờ anh nhiệt tình hẳn lên cô lại không chịu nổi.
Có lẽ trước đây nói chuyện quá ít, Ôn Lệ nghĩ Tống Nghiên vẫn chưa nắm chắc nghệ thuật tốt nhất khi nói chuyện với cô.
Lúc khách sáo thì quá khách sáo, lúc cuồng dã lại quá cuồng dã, đương nhiên cô phải thừa nhận bất kể ở cái quá nào.
….Đều rất đẹp trai.
Ôn Lệ ra vẻ ghét bỏ: “Anh thay đổi.”
Tống Nghiên: “Thay đổi thế nào?”
Ôn Lệ cắn môi: “Anh cợt nhả hơn.”
Bên kia im lặng một lúc, thấp thoáng tiếng cười truyền qua: “Vậy em thích không.”
“Em thích hay không thích có quan trọng gì đâu.” Ôn Lệ khó chịu nói, “Miệng ở trên mặt anh, anh muốn nói thì nói.”
Tống Nghiên nói như kiểu ‘Anh nghe vợ hết’, nhẹ nhàng bâng quơ, “Nói để cho em nghe, nếu em không thích thì sau này anh không bao giờ nói nữa.”
Ôn Lệ kéo màn che lên liếc mắt nhìn bốn phía, che miệng cố gắng nói bằng giọng nhỏ nhất, hung ác nói với người đàn ông thông qua điện thoại: “Chỉ biết khua môi múa mép thì làm gì giống người đàn ông thực thụ? Chỉ nói suông không, kỹ năng giả, đợi anh về mà không làm được ba ngày ba đêm em sẽ đăng lên Weibo nói cho nhân dân cả nước biết anh không được!”
“Có thể.” Tống Nghiên bình tĩnh nói, “Đừng xin tha.”
Một khi đề cập đến vấn đề năng lực về phương diện nào đó của đàn ông, Tống Nghiên sẽ cực kỳ cuồng nhiệt và tự phụ, mức độ không kém gì tính tự luyến của cô.
Ôn Lệ sợ, Tống Nghiên vừa nói mấy lời đó rõ ràng đang trêu cô, cô không cam lòng để mình bị lép vế nên mới nói như vậy, tại sao anh còn nghiêm túc thật?
“Anh bớt nghĩ mấy thứ linh tinh đó suốt ngày đi, anh đi Tân Thành để làm việc, trong lúc làm việc mà nghĩ vớ vẩn không tập trung, không sợ khiến đạo diễn Cừu thất vọng à?”
Ôn Lệ lại bắt đầu thể hiện kỹ năng mà cô giỏi nhất đó là già mồm cãi láo, dù nó không có lý cô cũng có thể nói được thành một tràng dài đạo lý.
Tống Nghiên bật cười: “Anh không tập trung mà nghĩ đến mấy thứ linh tinh gì đấy, nó không phải do người nào đó gửi cho anh video mình nhảy trước à?”
Cung phản xạ của Ôn Lệ hơi dài, đợi đến khi phản ứng lại với mấy lời anh nói thì vừa muốn cười, vừa muốn tức.
Cười anh nói loanh quanh lòng vòng muốn cô, tức chính bản thân mình nghĩ không ra càng khó chịu hơn.
“Ừm xin lỗi.” Ôn Lệ cố gắng kiềm chế khóe miệng đang muốn cong lên, “Em cúp đây.”
“Cúp đi.” Tống Nghiên nói, “Về sau đừng gửi cho anh mấy video kiểu này.”
Ôn Lệ không ngờ đến anh sẽ nói như vậy, cô chịu đả kích lớn, nói luôn không cần nghĩ: “Tại sao? Chính anh vừa nói xem rất đẹp còn gì, đẹp mà anh không muốn xem hả? Hơn nữa video lần trước quay em nhảy, chẳng phải anh còn xem trộm sau lưng em đấy ư?”
Không lẽ do dạo gần đây tình cảm quá tốt, cô chủ động quá nên không còn sức hấp dẫn mãnh liệt với anh nữa?
Ôn Lệ không muốn thừa nhận mị lực của mình giảm xuống, bắt đầu tìm lý do khác.
“Có phải do em không thích hợp nhảy phong cách đó không?”
“Không phải.” Tống Nghiên muốn nói lại thôi nhưng dưới sự truy hỏi từng bước ép sát của Ôn Lệ, chỉ có thể dùng giọng điệu cựa kỳ bất lực để nói, “Trước kia em nhảy đơn nhưng lần này nhảy với người khác phái.”
“Hả?” Trước tiên Ôn Lệ thấy mờ mịt, sau đó mới ngạc nhiên, bỗng nhiên không biết nên nói gì, “À, vậy à…..”
“…..” Tống Nghiên trầm giọng nói, “Cúp đi.”
Rồi không đợi cô nói thêm gì nữa, trực tiếp ngắt điện thoại.
Đây là lần đầu tiên Tống Nghiên không chào hỏi gì đã chủ động tắt điện thoại của cô, nếu đổi lại những lần bình thường khác, chắc chắn Ôn Lệ sẽ tức giận, mắng to anh không biết phân biệt tốt xấu nhưng bây giờ cô chỉ biết siết chặt điện thoại trong tay, vẻ mặt đắc ý ngọt ngào không thôi.
Hồi phục lại tinh thần, Ôn Lệ gửi tin nhắn WeChat cho Từ Lệ lên án giới tính của thằng nhóc.
“Tại sao em không phải là em gái?”
Không biết Từ Lệ dùng chiếc điện thoại thứ bao nhiêu mà mình giấu trộm để trả lời tin nhắn của Ôn Lệ.
Nhóc con: “?”
Nhóc con: “Tại sao chị không phải con vật.”
—
Tống Nghiên cúp điện thoại xong cầm nó ngốc ngơ một lúc.
Nhớ lại những gì mình vừa mới nói trong điện thoại, cuối cùng anh thấy hơi mất mặt, đỡ trán thở dài thườn thượt.
Anh nói vậy, chắc bây giờ cô nương kia đang đắc ý lắm.
Trong đầu hiện ra khuôn mặt tươi cười quen thuộc đó, chẳng hiểu sao anh mỉm cười theo.
Cứ để cô đắc ý trước đi, đợi chút nữa quay về khách sạn anh sẽ gửi lời mời gọi video trò chuyện để nhìn xem biểu cảm đắc ý trên khuôn mặt cô có giống với khuôn mặt trong tưởng tượng của anh không.
Khu vực chuyên dùng để quay phim ở ngoài ngoại ô của Tân Thành đang trong mùa hè, mấy đoàn phim đóng quân ở đây còn tập trung đóng phim dưới ánh nắng mặt trời chói trang.
Thành phố này sẽ có tuyết rơi sớm hơn, đợi đến khi > chính thức khai máy, ở Tân Thành chắc hẳn tuyết đã rơi rất nhiều, đến lúc đó chỗ này như một mảnh trắng xóa, rất phù hợp với tông màu tổng thể nặng nề và u ám trong kịch bản.
Đi ra từ khu vực chuyên để quay phim, Tống Nghiên ngồi trên xe chuẩn bị về khách sạn nghỉ ngơi.
Trợ lý A Khang ngồi trên xe chờ anh suốt nghiêng đầu nói: “Anh, lúc này đạo diễn Cừu vừa đến tìm anh, không biết anh đi dạo chỗ nào, ông ấy dặn em lúc nào anh quay lại thì gọi điện thoại cho ông ấy.”
“Được.”
Tống Nghiên gọi điện thoại luôn cho đạo diễn Cừu.
“A Nghiên.” Cừu Bình nói chuyện trong điện thoại, “Lão Vu cũng đến Tân Thành.”
“Sao thầy lại đến đây?”
“Tháng sáu ở Tân Thành có liên hoan phim, bên phía nhà sản xuất năm nay có giao tình cùng lão Vu, mà năm nay ông ấy không có tác phẩm nên đến đây với vai trò khách mời trao giải.” Cừu Bình nói đến đây thì cười, “Nhưng có cả lão Quách, giải thưởng đã nắm chắc rồi, tham dự có thể lấy, ông ta còn cố ý mang theo cô diễn viên đóng vai nữ chính trong phim mới của mình đến.
Ông ta nâng đỡ cô gái kia lắm, cậu đừng vội về khách sạn nghỉ ngơi, đợi tôi và lão Chu một lúc, tối nay chúng ta ăn bữa cơm với nhà sản xuất bên kia.”
Mấy hoạt động như liên hoan phim này, có quyền thì rất có quyền nhưng không ít những trò đùa, sự chênh lệch về hàm lượng vàng trong giải thưởng cũng rất lớn.
Một số người không quan tâm đến cái cúp vàng đó, đi một lần thảm đỏ thôi cũng có thể kiếm được ít công việc liên quan, giải thưởng có thể lấy một cái một cái một, viết trên baidu có thể hù dọa rất nhiều người ở ngoài giới.
Tống Nghiên không biết là chuyện bình thường, giống như anh là diễn viên nam đã cầm không ít những giải thưởng khác nhau, hoặc Đường Giai Nhân là khách quen trên thảm đỏ ở các liên hoan phim nước ngoài, không ai biết sẽ có liên hoan phim vào tháng sau được tổ chức ở đây.
Cừu Bình lên tiếng, Tống Nghiên không lập tức về khách sạn, ngồi trên xe đợi một lát.
Không bao lâu sau, Cừu Bình và lão Chu đến đây gặp mặt anh, họ lên xe rồi nói địa chỉ chỗ ăn cơm tối nay cho trợ lý để lái xe đến đó.
Trên xe, Cừu Bình không có việc gì làm nên nói chuyện với lão Chu về đạo diễn Quách, người đứng ra tổ chức bữa tiệc nhỏ này.
“Lão Quách sắp xếp bữa ăn này đến tám chín phần là muốn dọn đường cho con gái cưng của ông ấy.”
Lão Chu: “Diễn viên?”
“Không phải.” Ngữ khí Cừu Bình nhàn nhạt, “Thần tượng nhỏ, vừa hát vừa nhảy, bộ phim mới của lão Quách là bộ phim đầu tiên của cô ta.”
“Bộ phim đầu tiên? Trước kia cô ta chưa từng đóng phim? Ngay cả phim truyền hình cũng chưa từng diễn?” Rõ ràng lão Chu thấy hơi ngạc nhiên, “Đạo diễn Quách dám mạo hiểm vậy à?”
“Con gái ruột của ông ta đã cãi nhau mấy lần với ba mình chỉ vì cô thần tượng nhỏ đó, bất luận thế nào ông ấy cũng không buông tay, cứ như tình yêu đích thực ấy, một bộ phim có là gì.” Cừu Bình nói đến đây lại nhìn về phía Tống Nghiên, “Tôi nhớ lúc chọn người cho vai nam chính của bộ phim này, từ đầu lão Quách đã đến tìm A Nghiên, đúng không?”
Tống Nghiên nhíu mày: “Có sao?”
“Không phải à?” Cừu Bình không chắc chắn lắm, “Tôi nhớ nhầm?”
“Quản việc có hay không để làm gì, nếu cậu ta nhận lời đạo diễn Quách thì sao có thể nhận bộ phim của chúng ta?” Lão Chu không quan tâm đến những thứ khác, chỉ quan tâm kịch bản của mình, “Còn hơn là diễn với cô thần tượng nhỏ không biết diễn kia, diễn cùng vợ mình sẽ thoải mái dễ chịu hơn.”
“Chuyện này thì liên quan gì đến vợ cậu ta? Mà Ôn Lệ cô nương này, tuy kinh nghiệm diễn phim điện ảnh không nhiều.” Cừu Bình nói xong tạm dừng một chút, rất tự tin nói, “Nhưng cô bé này có linh khí, nếu như làm việc trong đoàn phim chúng ta, có tôi dẫn dắt chắc chắn giới hạn tối đa của con bé sẽ cực kỳ cao, cho dù không phải vợ của A Nghiên thì tôi cũng rất vui vẻ xem hai người họ hợp tác.”
Tống Nghiên thay Ôn Lệ nhận lời khen của Cừu Bình.
“Nếu vợ tôi nghe được những lời này của đạo diễn Cừu, chắc sẽ vểnh cả đuôi lên tận trời mất.”
“Cậu như ông già lúc nào cũng nói Ôn Lệ kiêu ngạo vểnh đuôi lên trời các thứ, nhưng mỗi lần tôi gặp mặt cô ấy, lần nào cũng rất khiêm tốn, không kiêu ngạo không nóng nảy.” Cừu Bình nói có ý nhìn Tống Nghiên trêu, “Chắc vợ cậu chỉ vênh váo lên mặt khi ở trước mặt cậu thôi phải không?”
Tống Nghiên nhướn mày, cười mà không nói.
Cừu Bình: “Chậc.”
Lão Chu: “Chậc.”
Trên xe mấy người nói chuyện, cảm giác thời gian trôi qua nhanh.
Ba người họ đến không tính là muộn nhất.
“Ơ? Lão Quách vẫn chưa đến à?” Sau khi chào hỏi những người khác xong, Cừu Bình nhìn quanh bốn phía, “Làm gì đấy, bữa cơm này do ông ấy mời, nói phải ăn cùng nhau, kết quả người ở đâu?”
Vu Vĩ Quang trả lời: “Hôm nay con gái nuôi ông ấy mới quay xong chương trình ở Yến Thành đang vội chạy đến đây nên sẽ đến muộn một chút.
Bây giờ vẫn đang đi trên đường, vừa mới gọi điện thoại đến bảo chúng ta cứ ăn trước đi.”
Cừu Bình lắc đầu: “Thế thì sao được, người mời khách còn chưa đến, sao chúng ta có thể ngồi yên ăn trước, cứ từ từ đợi đi.”
Đợi hơn nửa tiếng, trong lúc trên bàn mọi người đang nói chuyện hăng say quên trời đất thì đạo diễn Quách mới dẫn theo con gái thong dong đến muộn.
“Ngại quá ngại quá, tôi đến muộn, đầu tiên tự phạt ba chén.”
Phạt rượu xong, đạo diễn Quách để cô con gái mà ông ta dẫn theo chào hỏi mọi người ngồi đây.
Khi con gái đạo diễn Quách đến trước mặt Tống Nghiên, anh ngồi không đứng dậy, nâng mí mắt lên nhìn cô ta, dường như có chút ấn tượng về người trước mắt.
Cô ta cúi đầu, dùng giọng nói mềm mỏng khéo léo để chào hỏi: “Chào thầy Tống, em là Hứa Tinh Duyệt.”
Anh nhớ rồi.
Người này là đàn em cùng công ty với vợ mình, hình như vợ anh không thích vị đàn em này cho lắm.
“Tinh Duyệt là fan cậu.” Đạo diễn Quách bên cạnh nói, “Lúc trước A Nghiên không nhận bộ phim này của tôi, người thất vọng nhất không phải tôi mà là cô bé này, chạy theo tôi náo loạn ầm ĩ hơn nửa tháng trời.
Nói gì mà do tôi mời cậu không đủ thành ý nên cậu không nhận, tôi phải dỗ rất lâu mới được.”
Bộ phim này được đầu tư rất lớn, trước kia Hứa Tinh Duyệt chưa từng tiếp xúc hay đóng phim.
Với nghề làm diễn viên coi như là người mới, là một tờ giấy trắng hoàn toàn, vừa mới bước chân vào đã làm nữ chính trong phim điện ảnh, người nào sáng suốt đều nhìn ra được đạo diễn Quách nâng đỡ cô con gái này đến mức nào.
Mọi người đang ngồi ở đây để lại mặt mũi cho ông ta, không nói toạc mọi chuyện ra, còn khen ngợi vận may tiểu Hứa tốt.
Đạo diễn Quách dẫn theo Hứa Tinh Duyệt đi kính rượu, sau khi mời rượu hết một lượt xong rõ ràng cô ta đã hơi say, sắc mặt hơi đỏ, nhìn qua càng thấy thanh thuần động lòng người.
Hứa Tinh Duyệt nghiêng đầu nhìn về chỗ Tống Nghiên ngồi.
Ngồi bên trái anh là đạo diễn Vu Vĩ Quang, ngồi bên phải là đạo diễn Cừu Bình, đều là những đạo diễn lớn đứng trên cao không thể trèo lên kết thân.
Có vẻ như không có hứng thú gì với cô cho nên anh không tìm cơ hội đến nói chuyện.
Mãi đến khi Tống Nghiên có điện thoại, anh đứng dậy xin phép ra ngoài nhận.
Hứa Tinh Duyệt lấy cớ đi vệ sinh, đi ra sau theo anh.
Có người phát hiện cô ta đi theo ra ngoài, ám chỉ cho đạo diễn Quách biết: “Cô con gái này của ông, hình như có hứng thú với Tống Nghiên đấy.”
“Cô gái nhỏ thôi mà, thích Tống Nghiên là chuyện quá bình thường.” Đạo diễn Quách cười nói, “Vẻ ngoài đẹp trai, đạt nhiều thành tựu lớn, có ai không thích người đàn ông trẻ tuổi đã thành công vậy không?”
“Cô ta không biết Tống Nghiên đã kết hôn rồi hả?”
Đạo diễn Quách đã sống hơn nửa đời người, từng tiếp xúc với rất nhiều phụ nữ ở những độ tuổi khác nhau, rất dễ dàng nhìn thấu rõ nội tâm của cô con gái này.
“Sao không biết được nhưng chú biết mà, đối với mấy cô gái nhỏ như này, sức hấp dẫn của đàn ông độc thân làm gì bằng người đàn ông đã kết hôn, nhất là những kiểu người giữ mình trong sạch, mấy người đã kết hôn nhưng không có tai tiếng xấu và không làm xằng bậy bên ngoại.
Nếu dụ dỗ được những người như thế thì rất có cảm giác thành tựu, chứng minh nó chỉ là cái vỏ bên ngoài.”
“Ông nói được mấy lời này cơ à, lão Quách ông không để bụng chút nào sao?”
“Đâu phải ngày đầu tôi quen biết Tống Nghiên, nếu cậu ta muốn làm loạn thật thì cũng không đến phiên con bé, dù sao hiện giờ nha đầu Hứa Tinh Duyệt này đang rất ngoan ngoãn, tôi khá thích, chỉ cần đừng chạm vào điểm mấu chốt của tôi là được.” Đạo diễn Quách thản nhiên nói, “Mắt nhắm mắt mở đi.”
Lời này có ý một khi động vào điểm mấu chốt kia, vậy thì ông ta dạy dỗ cô ta thế nào, đều do cô ta tự làm tự chịu.
Vốn không khác gì nuôi chim trong nhà, nghe lời sẽ nuôi, không nghe lời sẽ vứt đi.
Hứa Tinh Duyệt không biết gì về đoạn đối thoại giữa đạo diễn Quách và những người khác ở trong phòng, lúc này cô ta đang đi theo Tống Nghiên ra ngoài, thấy anh đang đứng trên hành lang nói chuyện điện thoại cùng người khác.
“Đang ăn cơm ở bên ngoài, vẫn chưa về khách sạn.”
Hình như đang báo cáo lịch trình với ai đó.
Sau đó anh bỗng nhiên bật cười: “Cái gì? Người khác giới.”
“Cô Ôn cùng người khác phải nhảy kề sát gần nhau, anh chỉ ngồi cùng người ta trên một bàn ăn, chuyện này sao có thể giống nhau được.”
Hứa Tinh Duyệt đã đoán được Tống Nghiên đang nói chuyện với ai.
Cô ta nghĩ trong giây lát, tiến lên phía trước mấy bước, cố ý lớn tiếng gọi: “Thầy Tống!”
Tống Nghiên nghiêng đầu nhìn nơi phát ra âm thanh.
Hứa Tinh Duyệt làm như ngây thơ hồn nhiên nói: “Em ra giục anh về uống rượu tiếp.”
Ý cười bên khóe miệng Tống Nghiên tắt ngúm, không còn dáng vẻ dịu dàng vui vẻ như vừa rồi.
Sắc mặt Hứa Tinh Duyệt thoáng hoảng hốt, lập tức giải thích: “Em xin lỗi, có phải đã quấy rầy đến anh không?”
“Mở loa.” Ôn Lệ nói trong điện thoại, “Để em nói chuyện với cô ta.”
Tống Nghiên đang định nói gì đó thì tiếng mệnh lệnh của Ôn Lệ vang bên tai, anh mở loa ngoài.
“Mở chưa?” Ôn Lệ hỏi.
“Mở rồi.”
“Hứa Tinh Duyệt, không phải cô bị bệnh nặng gì đấy chứ? Bề ngoài cô có xấu đâu, lại biết kiếm tiền, sếp Trương cũng nâng đỡ cô hết mực.
Cô không lo làm tốt thân phận thần tượng idol của mình đi rồi tìm một người đàn ông độc thân yêu đương vui vẻ không tốt hơn à? Nếu như cô kiên quyết muốn giày xéo bản thân thì tôi không ngăn cản nhưng bị bao dưỡng thì phải có tự giác của người bị bao dưỡng, có chút đạo đức nghề nghiệp đi, đừng ăn trong bát nhìn trong nồi.”
“Người đàn ông đang đứng trước mặt cô từ sợi tóc đến đến lông tơ đều là của tôi, cho dù đến một ngày nào đó tôi chơi chán không cần anh ấy nữa thì cũng không đến lượt cô, hiểu không?”
Ôn Lệ vừa lên tiếng đã xổ ra một tràng khinh thường, nói đến mức khiến sắc mặt Hứa Tinh Duyệt trắng bệch.
Hứa Tinh Duyệt chưa kịp nói gì, Tống Nghiên đã trầm giọng hỏi trước: “Em chơi chán không cần anh nữa là có ý gì?”
“…….” Đột nhiên Ôn Lệ nhận ra vừa nãy mình nói quá mức kiêu ngạo, lập tức giải thích, “Anh nghe em giải thích, em không có ý đó…..”
————
Lời tác giả:
Mỹ Nhân ( cảm xúc nhỏ): Anh không nghe.