Vợ Có Thuật Của Vợ

Trương tổng đột nhiên gửi tới một tin nhắn: “Anh thích em”. Theo phân tích thông thường, tiếp theo anh ta sẽ nói những câu đại loại như: “Nếu em đồng ý, chúng mình tìm hiểu nhau nhé”, nhưng tôi không cho anh ta cơ hội, gập điện thoại, sau đó tắt máy, tâm trạng tôi trở nên rối bời.

Lê Bằng mặc tạp dề từ trong bếp bước ra nói: “Trong nhà hết dấm rồi”.

“Hết rồi thì thôi, không phải cho vào nữa.”

Lê Bằng quay trở lại bếp, nhưng không lâu sau, lại quay trở ra nói: “Món thịt cừu chua ngọt mà không cho dấm thì không ngon”.

“Vậy thì ăn nguyên vị.”

Anh ngừng lại một chút, lại nói: “Vừa rồi ai gọi điện cho em?”.

“Không ai cả, người ta gọi nhầm.”

Lúc ăn cơm, Lê Bằng hỏi lại một lần nữa, xem vừa rồi ai gọi điện cho tôi.

Hôm nay Lê Bằng tỏ ra đặc biệt nhạy cảm, anh nhạy cảm rất đúng lúc, khiến người ta không có cách nào né tránh.

Tôi hỏi lại anh, tại sao lại hỏi thế.

Lê Bằng nói, trực giác nói cho a biết rằng, cú điện thoại đó chắc rất nghiêm trọng, bởi sau khi nhận điện khuôn mặt tôi liền tái dại đi.

Tôi nói, trực giác của đàn ông đều được thiết lập từ sự đoán mò.

Anh im lặng rất lâu, rồi đột nhiên hỏi: “Anh hỏi em một câu hỏi nhanh nhé?”.

Tôi “ừm” một tiếng, rồi nghe anh hỏi: “Phụ nữ kết hôn liên quan đến ai?”.

“Đàn ông?”

Anh trả lời: “Liên quan đến chuyện “chim cò”“.

Tôi phì cười, mắng một câu: “Lưu manh”.

Ăn cơm xong, chúng tôi rất hòa thuận, ngồi trên sofa cùng xem ti-vi.
Tay anh vòng qua eo tôi, tôi ngả người trong lòng anh. Kênh phim truyện
đang chiếu lại bộ phim kinh điển Hồn ma, lúc chiếu đến đoạn nam chính ôm lấy nữ chính khi đang nặn gốm sứ, tôi và Lê Bằng rạo rực cả người.

Bàn tay anh bắt đầu chuyển động quanh vùng eo của tôi, tay còn lại
cầm chiếc điều khiến bấm nút tắt, sau đó nghiêng đầu hôn vào phần tóc
mai của tôi.

Tôi rất muốn được làm tới cùng với anh, bởi chúng tôi chưa hề “bóc
tem” chiếc ghế sofa này, nhìn nó rộng rãi thế ngồi lên còn rất êm ái,
nếu không làm một vài động tác vận động mạnh trên đó thì thật tiếc cho
lớp mút bên trong.

Đáng tiếc lại không đúng thời điểm.

Tôi nói: “Hôm nay không được, “họ hàng của cô bé” lại đến rồi”.

Anh dừng lại, nói một cách ủ rũ: “Người họ hàng này thật chẳng có ý tứ”.

Tôi ậm ừ, vặn vặn eo, đột nhiên nhận thấy anh đang “chào cờ”.

Anh nói nhỏ: “Nhưng mà cậu nhỏ đói rồi”.

Cậu nhỏ thì đói, trong khi cô bé lại đang trong ngày “đèn đỏ”.

Tôi nói: “Bảo cậu ấy đi đi, hôm nay cô bé không tiện”.

Lê Bằng cười rất gian, cầm tay tôi lên, vuốt ve từng ngón một, rồi
đưa xuống phía dưới lưng quần của anh nói: “Cô bé không tiện thì còn có
cô chị”.

Tôi nhướn cao đôi lông mày, ngón tay lần mò xuống dưới, nghe tiếng rên rỉ phát ra từ cổ họng anh, khiến tôi rất đắc ý.

Tay phải tôi tiếp tục lần xuống dưới, nói: “Đồ trang sức TLS(*) đang
giảm giá ba mươi phần trăm, cô chị muốn mua một chiếc nhẫn đá xanh”.

(*) Viết tắt của từ Tse Sui Luen.

Mắt anh sáng rực lên: “Đồng ý!”.

Qua việc này có thể thấy rằng, đàn ông là loài động vật tư duy bằng
nửa thân dưới, cả nghìn năm nay đều như vậy, kết cấu sinh lý quyết định
kết cấu tình cảm, tình yêu hay hôn nhân mà không có yếu tố sinh lý thì
không phải là thứ đàn ông theo đuổi. Trong tình yêu hoặc hôn nhân nếu
tình dục không hòa hợp cũng không phải là thứ mà đàn ông theo đuổi. Giữa hai giới tính, phụ nữ không phải là kẻ yếu thế, nếu biết vận dụng thủ
đoạn một cách chính xác thì có thể dễ dàng nắm bắt được “gốc rễ” suy
nghĩ của đàn ông.

Sáng sớm hôm sau, thứ đầu tiên xuất hiện trong suy nghĩ của tôi là
lời “tỏ tình” của Trương tổng. Tôi vẫn chưa nghĩ được câu trả lời thích
đáng thì bàn tay trong chăn của Lê Bằng lại bắt đầu không yên phận.

Tôi nhìn anh và hỏi: “Tại sao đàn ông lại thích phụ nữ?”.

“Vì phụ nữ có thứ mà đàn ông không có.”

Tôi hất tay ra, nhưng chúng vẫn kiên quyết quay trở lại, giống như
hai con cá chình trơn tuột, mặc cho tôi phản ứng thế nào, chúng vẫn tìm
được khoảng trống hành động.

Tôi lại hỏi: “Vậy tại sao phụ nữ lại thích đàn ông?”.

“Tất nhiên cũng vì thứ đàn ông có mà phụ nữ không có.”

Tôi nheo mắt cười nói: “Anh đang nói đến anh chàng “chim” à?”.

Anh cười sảng khoái, hai chân ngay lập tức quặp lấy chân tôi, phần eo áp sát vào hông tôi, nói: “Em không có, nhưng em không thể tách rời
nó…”. Tiếp đó là một trận cười lớn.

Mặt tôi nóng lên, nói: “Đúng là em không có, nhưng chỉ cần em muốn, đi ra khỏi cửa nhà này muốn mấy cái đều được cả…”.

Hậu quả của câu nói này tương đối nghiêm trọng, Lê Bằng quát lớn:
“Anh muốn lập lại vai trò đàn ông của mình!” Và bắt tôi phải chịu trận
ngay lập tức, nhưng trong thời khắc quan trọng nhất lại nghe thấy tôi
nói rằng: “Anh không định chiến đấu trong vũng máu đấy chứ”, vậy là anh
đành phải chấp nhận chịu thua. Anh nằm bò trên giường, trong tư thế mông chổng lên trời uểoải than thở rằng: “Anh muốn “cô chị”!”.

Tôi mắng anh một câu: “Chị chị cái đầu anh ấy!”, sau đó ra khỏi
giường chuẩn bị bữa sáng. Xong xuôi, tôi lại quay trở lại kéo Lê Bằng ra khỏi giường, đánh răng rửa mặt, cùng anh dùng bữa sáng với vẻ mặt đầy
trách móc.

Công việc phải thực hiện mỗi sáng đã hoàn thành, tôi lại kể cho
Miumiu nghe câu chuyện hài hước riêng tư này, cô ấy cười khùng khục đưa
ra bình luận rằng: “Chồng có sự cứng rắn của chồng, vợ có sự khéo léo
của vợ”.

Trương tổng cả ngày không đi làm, tôi thầm thờ phào nhẹ nhõm, nhưng
có một chuyện khác xảy ra khiến tôi không thể không đề phòng.

Công ty nhận được một hợp đồng lớn, nếu như thành công, cả năm sẽ
không còn phải lo chạy theo doanh thu, cuối năm tiền thưởng cũng không
ít.

Lãnh đạo cấp cao trong công ty đều quan tâm đến vấn đề này, bộ phận
thị trường cũng rất phấn chấn, cấp trên quyết định hợp đồng này sẽ do cả hai tổ thị trường cùng hợp tác, mỗi tổ chọn ra một người tham gia vào
cuộc đàm phán quan trọng tối nay. Tổ A tất nhiên Lê Bằng là người đại
diện, tổ B do Phạm Dung bận việc riêng không thể có mặt nên Trương Mai
đi thay.

Lưu Tranh Tranh là người đầu tiên báo tin mật này cho tôi, nơi tiếp
khách là một câu lạc bộ tư nhân mới mở. Tin tức này khiến tôi đứng ngồi
không yên, tôi đã từng định tìm Lê Bằng chất vấn, nhưng cuối cùng lại
nuốt ý định đó vào bụng, mãi cho đến trước khi hết giờ làm khoảng mười
phút, tôi gửi một tin nhắn cho anh: “Tối nay khoảng mấy giờ anh về, có
cần để phần cơm anh không?”.

Lê Bằng trả lời: “Có lẽ muộn một chút, không cần phần cơm anh”.

Câu trả lời này khiến tâm trạng của tôi tụt xuống còn thấp hơn cả chỉ số chứng khoán Hang Seng, lập kỷ lục mới xuống thấp nhất trong lịch sử.

Đem theo sự giận dỗi, tôi đến một siêu thị hàng nhập khẩu cao cấp,
nghe nói chỉ có người nước ngoài mới có đủ khả năng tiêu dùng, mua hết
ba nghìn đồng đồ ăn sẵn, rồi mời Miumiu đến nhà ăn cơm. Tôi giới thiệu
với cô ấy về những nguyên liệu này bao gồm: thăn bò cao cấp nhất, chỉ
cần rán nhỏ lửa trong nồi lật qua lật lại là chín. Nghe nói loại bò này
khi còn sống ngày nào cũng được nghe nhạc giao hưởng và mát xa, lúc chết không hề thấy đau đớn, vì vậy thịt của chúng không có gân, từng thớ
thịt mềm mại và tươi ngọt, không cần cho thêm bất cứ nguyên liệu nào sẽ
khiến vị ngon vốn có của nó càng nổi bật hơn.

Còn món cà ri, tôi mua loại bột cà ri đắt nhất trong siêu thị và giao cho Miumiu làm.

Miuiniu làm món cà ri gà rất ngon. Cô ấy nói rằng, muốn làm được món
cà ri ngon nhất riêng phần nguyên liệu cần đến mười mấy loại như nước
dừa, chanh, bơ, nước dùng gà, dầu thực vật…

Chúng tôi cùng nhau vào bếp, làm cả một bàn toàn thức ăn ngon, lúc
thức ăn được đưa lên, chúng tôi như quên đi tất cả, giống như hai đứa
trẻ tranh nhau ăn, rồi lại cùng nâng ly.

Lúc nằm dài trên sofa, tôi nói với Miumiu, tối hôm trước, chiếc sofa
này đã phát huy tác dụng, lần đầu tiên được chọn làm “chiến trường”.

Miumiu cười lớn nói: “Tư tưởng cậu cuối cùng cũng được giải phóng!”.

Tôi nói: “Không, tư tưởng tớ không được giải phóng, mà là bị trói buộc”.

Miumiu hỏi tôi tại sao.

Tôi nói với cô ấy, người đàn ông của tôi ra ngoài bàn chuyện làm ăn
với người phụ nữ tôi ghét nhất, địa điểm là một câu lạc bộ tư nhân, ở đó khắp nơi đều là tửu sắc.

Miumiu nói, đàn ông và phụ nữ đi cùng nhau chưa chắc đã xảy ra chuyện gì.

Tôi nghiêng đầu nhìn cô ấy, giải thích rằng, người đàn bà đó từng hai lần tặng hoa hồng cho người đàn ông của tôi.

Thần sắc Miumiu như đông cứng lại, giống hệt tôi. Cô ấy vỗ vai tôi nói, có lẽ sẽ không có chuyện gì đâu.

Cô ấy chuyển từ “chưa chắc” sang thành “có lẽ”, khác gì mang ý nghĩa
“chúc cậu may mắn”. Sau đó cô ấy khuyên tôi cần phải kiên cường, phụ nữ
chỉ cần kiên cường là thiên hạ vô địch.

Tôi chớp mắt nói: “Giống như cá miếng sành à?”.

Miumiu nói, cô ấy chỉ nghe thấy tên loài cá này ở mấy nhà hàng Nhật Bản.

Tôi nói với cô ấy, loài cá này sinh sống theo chế độ đa thê, chúng là loài lưỡng tính, nếu như con đực không may chết đi thì những con cá thê thiếp kia sẽ chọn ra một con cái mạnh nhất để thay thế. Nó sẽ tự tiết
ra một lượng lớn hoóc môn nam tính, để biến mình thành cá đực, tiếp nhận vị trí đầu đàn. Nghe có vẻ giống như chế độ hôn nhân trong các gia đình đế vương, con cá có quyền hành nhất là kẻ độc tài, ngồi không ôm mỹ nữ. Chỉ cần nó đủ mạnh mẽ, nó sẽ trở thành vua, thậm chí phá vỡ cả xiềng
xích về giới tính.

Miumiu cảm thấy rất kỳ lạ nói: “Giá mà tớ được là người đứng đầu bọn chúng thì tốt quá”.

Tôi liếc cô ấy một cái, rồi nói với cô ấy rằng: “Còn có một loại cá
lưỡng tính khác, trước khi giao phối chúng phải quyết đấu một trận, dùng đặc trưng của giống đực để cắn xé nhau, con thắng cuộc sẽ trở thành cá
đực, kẻ bại trận trở thành cá cái. Cậu thấy chưa, trong quan hệ lưỡng
tính, đến loài cá cũng biết rằng giống đực mới nắm quyền hành trong
tay”.

Miumiu tổng kết rằng: “Muốn trở thành người làm chủ trong nhà, thì
phải chiến thắng được người đàn ông trong cuộc chiến giữa hai giới”.

Đúng là một câu nói có thể làm người đang mơ phải tỉnh giấc.

Sau khi Miumiu ra về, tôi ngồi một mình ở phòng khách xem ti-vi.

Khi kim đồng hồ chỉ đến số mười, Lê Bằng đem theo hơi rượu nồng nặc
về đến nhà, anh muốn treo chìa khóa xe lên chiếc móc cạnh cửa nhưng treo đến ba lần chìa khóa vẫn rơi. Sau đó anh cởi áo khoác, xỏ dép lê, xỏ ba lần vẫn không xỏ được, thế là tức giận đá dép đi, loạng choạng đi về
phía tôi.

Ngay lập tức anh nhào đến ôm tôi, hơi thở phả vào miệng tôi nói: “Bà xã, anh về rồi đây”.

Tôi lạnh lùng nhìn anh đang phấn khởi một cách lạ kỳ: “Anh đã uống bao nhiêu rượu thế?”.

Anh giơ một ngón tay lên nói: “Chỉ một chai”.

Tôi nói: “Anh nói dối”.

Anh lại giơ hai ngón tay lên nói: “Vậy thì hai chai”.

Tôi nói: “Anh lái xe sau khi uống à?”.

Lê Bằng đáp: “Không hề! Anh bỏ tiền thuê người lái hộ”.

Tôi gật đầu vừa ý, đẩy anh ra, đứng dậy đi về phía phòng ngủ, lúc đến cửa phòng ngủ quay đầu lại nhìn, thấy mắt anh trong men say lờ đờ nhìn
tôi. Thấy tôi đang nhìn, anh nở một nụ cười đầy tình ý.

Tôi nói: “Đi ngủ không?”.

Anh lập tức hoan hô, nhảy phắt dậy từ sofa, bước dài về phía tôi.

Lê Bằng nhanh chóng cởi hết quần, tôi nghi ngờ anh không hề say.

Anh lộ ra “hung khí”, ôm chặt tôi vào lòng, bắt đầu sờ mó.

Tôi quay mặt lại, vừa đúng lúc rơi vào nụ hôn của anh, tôi đẩy anh ra nói: “Em kể anh nghe một câu chuyện”.

Anh vẫn không chịu bỏ qua mà bắt đầu di chuyển, tôi lại nói: “Đó là một câu chuyện liên quan đến giới tính”.

Anh lập tức dừng lại, mở to mắt chớp chớp nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy hy vọng.

Tôi đem câu chuyện cá miếng sành ra kể cho anh nghe, sau khi nghe
xong, anh cười gằn ba tiếng rồi hỏi lại tôi có biết cá mập giao phối thế nào không.

Tất nhiên là tôi không biết, tôi chỉ biết cá mập bắt đầu bữa ăn thế nào thôi.

Lê Bằng bắt đầu tiếp tục thân mật, nói: “Cá mập dùng cách cưỡng bức
để duy trì nòi giống, cá đực cắn chặt mang cá cái, vật lộn nhau trong
lớp bùn dưới đáy biển, ép buộc cá cái phải đầu hàng. Sau một hồi phản
kháng kịch liệt, cá cái sẽ bị cá đực lấn lướt. Và trong khi màn biểu
diễn của chúng diễn ra thì có đến mười mấy con cá mập khác vây quanh
theo dõi”.

Tôi vỗ một cái thật kêu vào mông Lê Bằng, anh kêu lên lập tức ôm lấy chỗ đau.

Anh kêu đau, tôi đương nhiên biết, bởi bàn tay tôi cũng tê dại không còn cảm giác, tác dụng giống như nhau mà.

Vài phút sau khi Lê Bằng không thể chống đỡ được sức mạnh của rượu,
anh mơ màng nằm bò trên giường, mông chổng lên trời, trần như nhộng, còn hơi hằn vết đỏ, dường như nhìn thấy rõ dấu vết của mấy tay trên đó.

Nhìn bộ phận nhạy cảm nhất trên người Lê Bằng lộ ra một cách tự nhiên như vậy, tôi liền nghĩ, nếu mặc quần chữ T cho cái mông trắng nõn này,
không biết hiệu quả thị giác sẽ ra sao?

Hậu quả của ý nghĩ này rất nguy hiểm, xin đừng làm theo…

Sáng sớm hôm sau, tôi và Lê Bằng định tiến hành cuộc chiến xác thịt,
kết quả vẫn là vì “người họ hàng” kia vẫn chưa chịu dời đi hẳn, nên đành bỏ cuộc giữa chừng.

Mặt Lê Bằng sầm sì cả ngày.

Miumiu hỏi tôi đã bao giờ hỏi Lê Bằng ba câu hỏi này chưa.

“Anh có yêu em không?”

“Nếu sau này em già, anh có còn yêu em?”

“Nếu cả em và mẹ anh ngã xuống sông cùng một lúc, anh sẽ cứu ai trước?”

Tôi lắc đầu, rất xấu hổ mà nói rằng tôi chưa kịp hỏi những câu này thì đã gả cho anh rồi.

Miumiu nói, hy vọng bắt đầu từ hôm nay tôi có thể rèn luyện năng lực yêu đương với Lê Bằng.

Tôi hỏi lại cô ấy, có lẽ tôi không phải là người đầu tiên hỏi Lê Bằng câu hỏi này, liệu anh ấy có thấy nhàm chán không?

Miumiu nói, nếu là yêu thật lòng thì anh ấy có trả lời đến cả trăm lần cũng không chán.

Tôi tỏ ra nghi ngờ.

Buổi tối, tranh thủ lúc Lê Bằng đang ăn cơm, tôi gác đũa xuống, hỏi câu hỏi đầu tiên.

Lê Bằng vừa nuốt xong, lập tức trả lời: “Yêu”.

Theo bản năng, tôi không hỏi tiếp câu hỏi thứ hai, mà lập tức hỏi luôn: “Yêu như thế nào?”.

Điều này cho thấy, tất cả phụ nữ trên thế giới đều không có được cảm giác an toàn.

Lê Bằng nói: “Rất yêu”.

Tôi lập tức hỏi lại: “Rất yêu là nhiều như thế nào?”.

Lê Bằng đặt bát đũa xuống, đi về phía phòng ngủ, rất nhanh đã quay
trở lại, trên tay cầm một chú chó lạp xưởng nhồi bông màu nâu dài khoảng hai mươi centimét, trên thân chú cún kia còn mặc một chiếc áo ba lỗ màu đỏ, trên áo viết dòng chữ: “I love you so much”.

Tôi mừng rỡ reo lên, lao vào lòng anh.

Anh lại lôi ra từ sau lưng một chú chó lạp xưởng cùng loại, dài
khoảng năm mươi centimét, trên áo còn có dòng chữ: “I love you this
much”.

Tôi không thể không thừa nhận rằng, Lê Bằng đã trả lời đạt yêu cầu.

Sau khi tắm xong, tôi cầm máy sấy sấy tóc cho Lê Bằng, nhân tiện hỏi
câu hỏi thứ hai: “Nếu sau này em già rồi, anh có yêu em không?”.

Lê Bằng “ừ” một tiếng.

Tôi hỏi lại: “Thật không?”.

Anh lại “ừ” thêm tiếng nữa, còn bổ sung thêm: “Lúc em già thì anh cũng già”.

Tôi nói: “Nhưng đàn ông già rồi vẫn có khả năng lăng nhăng, ví dụ như bố em chẳng hạn”.

Anh nói: “Anh không phải là bố em, em cũng không phải là mẹ em”.

Tiếp đó anh hỏi lại tôi: “Vậy nếu anh thay lòng đổi dạ thật, em sẽ làm thế nào?”.

Tôi cười ha hả nói: “Em sẽ cầm tiền nuôi dưỡng của anh, rời khỏi căn
nhà này, lao vào cuộc tình mới với người đàn ông đầu tiên em gặp, bắt
đầu từ chuyện lên giường… thiên hạ này thiếu gì chim, muốn bao nhiêu có
bấy nhiêu!”.

Lê Bằng vội vã nói: “Em dám!”.

Tôi bị Lê Bằng ép trong lòng, ấn xuống giường, tôi ở dưới, anh ở
trên, anh hung hăng thổi vào mặt tôi, tức đến nỗi gân xanh đều nổi hết
lên, uy hiếp nói: “Cẩn thận anh cưỡng bức em đấy!”.

Tôi liếc mắt, không cho là đúng mà nói với anh: “Cảm ơn chồng đã chăm chỉ cày bừa, nhưng tiếc rằng “đèn đỏ” vẫn chưa hết”.

Tôi tự nhủ trong lòng, đàn ông đừng bao giờ cho rằng có thể thâu tóm
được một người phụ nữ cả đời, đàn ông đều là sư tử, không cho phép lãnh
thổ của mình bị người khác đánh chiếm, họ lúc nào cũng phải duy trì tinh thần cảnh giác. Còn nữa, thay lòng đổi dạ không phân biệt giới tính,
không phân biệt tuổi tác, không phân đẳng cấp, chỉ cần con người còn
năng lực yêu thương, thì trái tim còn có thể rung động.

Vài ngày sau, tôi nhận được cú điện thoại kể khổ của Miumiu, nội dung đại khái xoay quanh mâu thuẫn giữa cô ấy và bạn trai mới. Mâu thuẫn này đến từ hai quốc gia khác nhau, anh ta là người Mỹ, còn cô ấy là người
Trung Quốc.

Tôi hỏi Miumiu, cậu thích sạch sẽ, làm sao yêu được người ngoại quốc toàn lông với mùi gây của thịt cừu?

Cô ấy nói, mới đầu cô ấy cũng cho rằng đó là tình yêu thật sự, bởi vì mỗi ngày anh ta đều tặng cô ấy một bông hồng, nói một câu anh yêu em,
và tặng một nụ hôn tạm biệt, rất phù hợp với mẫu người tình trong mộng
của Miumiu, anh ta được sinh ra dường như để dành cho cô ấy.

Tôi nói, đây là một người đàn ông mà khả năng yêu phát triển quá
mạnh, anh ta có quá nhiều tế bào lãng mạn, khiến tôi nghi ngờ về thái độ sống của anh ta.

Miumiu im lặng một lúc, tiếp đó nói với tôi rằng, họ cãi nhau, nguyên nhân là do mẹ anh ta

Mẹ anh ta nói, con trai bà có thể tìm một cô gái người Pháp, người
Đức, người Anh thậm chí là người Nga nhưng không thể kết bạn với một cô
gái người Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản hay Việt Nam.

Nghe đến đây, tôi đại khái đoán được ý của mẹ anh ta.

Quả thực, ở Trung Quốc đã từng xảy ra những trường hợp người Trung
Quốc kết hôn giả với người nước ngoài, nếu căn cứ theo tỷ lệ dân cư của
người Trung Quốc thì con số này không nhiều, nhưng nếu tính theo con số
chính thức theo cách tính của người nước ngoài thì sẽ khiến người ta
phải kinh ngạc. Người nước ngoài thường nói, người Hoa ở nước họ quá
nhiều, tỷ lệ di dân quá cao, đồng thời năm nào cũng hô hào phải hạn chế.

Nhưng trên thực tế ở bất kỳ quốc gia nào, đều xuất hiện những con sâu làm rầu nồi canh, vì thấy xấu hổ về quốc tịch của mình, sính ngoại, nên thay hình đổi dạng. Tỷ lệ này của người Trung Quốc cao là do Trung Quốc là quốc gia có dân số đông nhất thế giới. Trong lúc chúng tôi nỗ lực
sống, không thể và không có thời gian ngăn cản suy nghĩ và hành động của người khác, di dân đến quốc gia nào cũng không phải tiêu chuẩn chúng
tôi có thể đặt ra. Đây là trách nhiệm của cục di dân ở những quốc gia
kêu gào có nhiều người Trung Quốc đến định cư. Trong lúc hô hào, những
người đó đã tự động quên đi một số người Hoa có cống hiến to lớn hoặc có điều kiện kinh tế ưu việt, họ chỉ nhớ được rằng, năm nay trong số những người Hoa di dân có bao nhiêu người là người tầm thường, biết thế không nên phê duyệt, năm tới nhất định phải rút kinh nghiệm…

Miumiu nói, những đoán định của tôi hoàn toàn phù hợp với cách nói
của mẹ anh ta. Trước khi anh ta đến Trung Quốc làm việc, mẹ anh ta đang
sống tại bang Mississippi đã cảnh cáo anh rằng, không được kết giao với
bất kỳ cô gái người Hoa da vàng, tóc đen nào, cho dù cô gái đó đức hạnh
tốt, có một không hai, bởi rất có thể những cô gái này chỉ vì thấy anh
ta tóc vàng, da trắng, mắt xanh, hoặc vì quốc tịch của anh ta và những
lợi ích khác khi được gả cho anh ta nên mới tiếp cận anh ta thôi. Mẹ anh ta nói rằng, quanh môi trường bà sống, ít nhất bà đã gặp ba trường hợp
kết hôn giả và những người đó đều là người Trung Quốc. Vì vậy bà cho
rằng, người Trung Quốc rất đáng khinh bỉ, rất ranh mãnh, mưu sâu kế
hiểm, cần phải đề phòng. Còn cậu con trai trong mắt bà rất thuần khiết
và lương thiện…

Tôi có cảm giác buồn nôn với những lời mẹ anh ta nói.

Nhưng tôi không thể không thừa nhận một điểm, bởi vì tôi hiểu Miumiu
nên tôi có thể tin rằng Miumiu coi trọng tình yêu hơn quốc tịch, đáng
tiếc cái sự hiểu nhau này không thể vượt không gian để gửi cho mẹ anh ta biết.

Miumiu nói, khi anh ta đem những lời nói của mẹ mình kể cho cô ấy
nghe, cả thế giới của Miumiu như sụp đổ, thậm chí cô ấy còn chưa hề đưa
ra yêu cầu kết hôn với anh ta.

Tôi hỏi: “Nguyên nhân liệu có phải do các cậu đã lên giường với nhau rồi?”.

Miumiu nói đúng thế, rất có thể từ lúc đó sự nhiệt tình của anh ta với cô ấy dần giảm sút.

Tôi kêu lên: “Oh, no, đàn ông nước ngoài thật xấu tính”.

Cuối cùng, Miumiu tự châm chọc mình nói, cô ấy sẽ không vì lý do này
mà từ chối các cơ hội yêu đương khác, nhưng cô ấy sẽ lựa chọn quốc tịch, phàm là những người đàn ông thuộc thế giới thứ nhất cô ấy đều sẽ không
nghĩ tới. Các nước như Brazil, Việt Nam có thể ưu tiên, bởi vì trong mắt họ, quốc tịch của các nước thứ ba không đáng để quan tâm.

Tôi chia buồn với Miumiu do bị chủ nghĩa đế quốc áp bức trong khoảng ba phút, sau đó đi làm như mọi ngày.

Trương tổng vẫn chưa xuất hiện, khiến tinh thần tôi hoàn toàn thoải
mái. Lúc tôi lên mạng tìm hiểu về thực đơn, Lê Bằng gửi đến một tin
nhắn: “Tối nay ra ngoài ăn cơm nhé, anh đặt bàn rồi”.

Tôi cười thành tiếng, trả lời: “Sau đó thì sao?”.

“Sau đó em muốn làm gì anh thì làm.”

“Em chưa bao giờ nảy sinh ý nghĩ đen tối với anh, em cũng không muốn
làm gì anh cả, e rằng đêm nay anh sẽ phải tự mình ra tay, tự làm tự
hưởng nhé.”

Rất lâu không thấy Lê Bằng trả lời, một lúc sau anh mới nhắn lại: “Anh xin em, hãy làm gì đó với anh đi”.

Tôi đưa tay bụm miệng, nằm bò ra bàn cười sảng khoái, đến khi điện
thoại nội bộ đổ chuông, tôi bị Lê Bằng gọi vào phòng làm việc của anh.

Cố nhịn cười, tôi làm ra vẻ nghiêm túc đứng trước bàn làm việc, ci đầu nhìn anh.

Anh đặt tài liệu trên tay xuống, ngẩng đầu, định mở miệng nói, không
ngờ lúc này Trương Mai gõ cửa bước vào, cuộc chuyện trò của chúng tôi bị giết chết ngay từ trong trứng nước.

Trương Mai trình giấy tờ, Lê Bằng nhanh chóng xem qua một lượt rồi ký tên.

Tranh thủ lúc này, Trương Mai nhìn sang tôi, tôi cũng nhìn đáp trả.

Lê Bằng đưa lại giấy tờ cho Trương Mai, vờ như không có chuyện gì,
nói với tôi: “Cô hãy xử lý xong việc nhà đã, còn việc tăng ca đợi họ
hàng của cô đi rồi tính sau”.

Tôi liên tục gật đầu, rồi nói: “Cảm ơn Giám đốc Lê”.

Quay trở lại chỗ ngồi chưa lâu, Lê Bằng lại nhắn đến một tin: “Còn mấy ngày nữa?”.

“Hai ngày.”

Anh gửi đến một icon khóc lóc.

Tôi ngoái đầu lại nhìn, anh vẫn ngồi trước bàn làm việc một cách nghiêm túc.

Lê Bằng dẫn tôi đến một nhà hàng bít tết cao cấp, một suất bít tết ở
đây có giá hơn một trăm đồng, miệng ăn tim xót. Mặc dù xót xa, nhưng
khuôn mặt tôi đầy hạnh phúc, bởi toàn thân không bị ám khói dầu mỡ,
không cần rửa bát, không cần dọn dẹp bếp núc, thế mới là cuộc sống chứ!

Tôi nói: “Nếu sau này ngày nào cũng được như thế này thì tốt quá”.

Anh nói: “Người bình thường không thể hôm nào cũng sống xa xỉ, đây là cuộc sống của hoàng thất, nếu sống thế này sẽ tổn hại phúc phần mất”.

Tôi nói: “Vậy một tuần một lần vậy?”.

Anh nói: “Giá nhà đất đang tăng lên chóng mặt, không thể chậm trễ,
một tuần một lần là cuộc sống của quý tộc, nếu sống như vậy sẽ béo phây
phây”.

Tôi nói: “Vậy thì một tháng một lần?”.

Anh nghĩ ngợi: “Nếu một tháng sống sa hoa một lần, thì lễ tình nhân
rất khó để có được món quà bất ngờ, em định chia ngày ngọt ngào nhất
trong năm nhỏ ra để hưởng thụ trong từng tháng sao?”.

Tháng nào cũng được sống trong ngày tình nhân, đây là điều mà bất kỳ
cô gái nào cũng mong ước, tôi vừa nói “vâng”, thì lại nghe thấy câu sau
của anh.

Vẻ mặt đầy tiếc rẻ anh tuyên bố với tôi: “Nếu như phân bố sự ngọt
ngào ra từng tháng, vậy tiền mua quần áo hàng tháng của em sẽ ít đi…”.

Nét mặt tôi lập tức sững lại, nói: “Vậy thì một năm một lần đi…”.

Lặng lẽ ăn hai miếng bít tết, tôi đột nhiên nhận ra rằng, tôi đang yếu thế, trong lòng không yên, bèn phản kích.

Anh biết được nhược điểm của tôi, tôi cũng biết được điểm yếu của anh, có được mua túi mới hay không, nằm ở chiến dịch này.

Tôi nói: “Ăn xong chúng ta đi dạo Shin Kong Place một lúc nhé?”.

Một bên lông mày anh nhướn cao, đây là tín hiệu cảnh giác.

Anh hỏi: “Có hàng mới à?”.

Tôi gật đầu như bổ củi, hai mắt sáng rực lên, gương mặt chờ đợi, giống như một chú chó Nhật.

Anh buông dao dĩa xuống, nói: “Chẳng phải vài tháng trước em mới mua một cái túi sao? Đã cũ rồi à?”.

Tôi nói: “Anh đừng nói vài tháng trước thế chứ, túi xách là thứ cần
phải thường xuyên thay mới. Cứ cho là em chi hết tiền mua sắm tháng sau
đi”.

Anh nói: “Thế thì em bán cái trước đó đi, rồi mua cái này”.

Tôi hỏi tại sao, anh giải thích: “Em chỉ khoác túi bằng một vai, có
bao giờ dùng cả hai cái túi ra ngoài đâu, lấy cũ đổi mới đi”.

Tôi nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy tại sao đồng hồ và máy ảnh anh
lại mua hết cái này đến cái khác, cái trước đó cũng đâu có bán đi?”.

Anh nói: “Chuyện này không giống nhau, đó gọi là “sưu tập”.

Tôi nói: “Túi cũng sưu tập, nó cũng có thể tăng giá trị”.

Anh cười khinh thường.

Còn tôi lòng đầy căm phẫn.

Cuối cùng Lê Đại Mao cũng đã phải thỏa hiệp, nguyên nhân của sự thỏa hiệp này là tôi phải trả tiền cho bữa ăn.

Tranh thủ lúc đi vệ sinh tôi lén đi thanh toán, lúc quay lại tôi đưa
tờ hóa đơn ra trước mặt Lê Bằng, dưới ánh mắt kinh ngạc của anh, tôi nói với anh rằng, bữa này coi như tôi mời, tổng cộng hơn hai nghìn đồng, là thành ý của người làm vợ như tôi.

Anh lập tức hiểu được dụng ý của tôi, tỏ ra rất ngoan ngoãn, nói: “Vậy anh phải bù đắp bằng gì? Bù đắp bằng xác thịt à?”.

Tôi cười hời hợt: “Không cần, em không cần thứ đó. Hơn nữa nếu em muốn đòi hỏi ở anh dễ như trở bàn tay thôi”.

Tôi xoa ngón tay, tiếp tục nói: “Chỉ nói không thì không có ích gì,
lát nữa phiền Lê tiên sinh tạm ứng tiền tiều vặt tháng sau của anh để
đáp trả em, lúc đến Shin Kong Place anh đừng chùn tay là được”.

Phần lớn phụ nữ đều cho rằng, muốn biết một người đàn ông đối với
mình thật lòng hay không, thì phải xem người đó có dám tiêu tiền vì mình hay không, tiêu bao nhiêu tiền, chiếm bao nhiêu phần trăm tài sản.

Còn phần lớn đàn ông lại có tâm lý muốn tỏ rõ sức mạnh của mình, đặc
biệt với tư cách là một người chồng, họ cho rằng vợ tiêu tiền của chồng
là điều hiển nhiên. Còn nếu vợ kiếm được nhiều tiền hơn chồng thì đó lại là điều khó chấp nhận. Họ thà chọn một thời điểm thích hợp để vờ thể
hiện chứ quyết không chịu mất mặt trước người khác hay để người khác đâm sau lưng nói anh ta không bằng vợ hoặc nói anh ta là chồng của ai đó,
anh ta đòi trèo cao, ở rể.

Vì biết sử dụng thủ đoạn một cách thích đáng, kết quả là tôi được ngồi ôm túi mới trên xe của Lê Bằng, sung sướng trở về nhà.

Những cơ hội thế này không nhiều.

Vào đến nhà, tôi đá giày cao gót sang một bên, đi chân trần, xách
chiếc túi đến trước gương, quay trái quay phải mừng vui ra mặt.

Lê Bằng xuất hiện trong gương, ôm lấy eo tôi từ phía sau, miệng áp sá vào tai tôi, thì thầm: “Các chuyên gia nói rằng, phụ nữ shopping một
cách điên cuồng thì trình độ làm tình cũng ngang ngửa với đàn ông xem
phim sex”.

Tôi cười hí hửng nói: “Vậy người phụ nữ ngày nào cũng được shopping,
giống như ngày nào cũng đang làm tình à? Hạnh phúc thật đấy”.

Lê Bằng xoay người tôi lại, đối mặt với anh, cụng trán vào nhau, nói: “Anh đã phải trả tiền cho hạnh phúc của em, em cũng nên có chút gì đáp
trả…” Anh nũng nịu phát ra hai tiếng “hừm hừm”, giống như âm thanh của
lợn đực đang trong thời kỳ động dục.

Tôi nắm chặt cà vạt của anh, kéo lại gần mình, đưa miệng lên, hôn môi anh, nói một cách hàm hồ: “Anh đang giao dịch với em đấy à, đồ hư hỏng… chẳng lẽ anh quên rồi sao, vẫn còn hai ngày nữa, đợi tiếp đi cưng,
ngoan nào”.

Anh than vãn: “Nhưng “nó” sắp vỡ đê rồi”.

Tôi nói: “Đợi thêm hai ngày nữa, đến lúc đó hãy cho em biết thế nào là dời non lấp biển…”.

Mọi thứ đã được thỏa thuận rõ ràng, chúng tôi lại lao vào hôn nhau.

Tôi phát hiện ra rằng, đàn ông là loài sinh vật có trí tưởng tượng
phong phú, họ có thể bị kích động bởi một từ hoặc một chữ nào đó của
người phụ nữ. Ví dụ như lúc có nhu cầu, tôi nằm trong chăn, dùng chân cọ cọ vào Lê Bằng hỏi: “Hello, hôm nay đại ca chim có nhà không?”, nếu anh quay đầu lại nhìn tôi với cặp mắt sáng rực thì đó là điều chắc chắn;
một ví dụ khác đó là khi anh sung sức quá mức, tôi sẽ tán dương rằng:
“Hôm nay cậu bé rất tuyệt, đáng để khen ngợi”, sau đó tôi sẽ vỗ vỗ vào
nó, tỏ ý khen ngợi; thêm một ví dụ khác nữa, như lúc nãy tôi nhắc đến
“dời non lấp biển”, anh lập tức “dựng” đứng lên.

Miumiu thường nói rằng, đàn ông không biết họ tham lam, ham yêu, thèm muốn cái đẹp, nếu nói chuyện cười sex với họ chỉ khiến họ bị kích động
nhanh hơn.

Lúc này tôi rất muốn nói với cô ấy, đàn ông rất tham, sự tham lam của họ luôn liên quan đến phụ nữ, họ có thể bị phụ nữ nắm chặt trong tay,
đồng thời lời nói của phụ nữ rất có sức mạnh. Nhưng chỉ cần có phương
pháp thích hợp, thì có thể khống chế được lòng tham của đàn ông, giống
như lúc này, tôi nói với Lê Bằng vẫn còn hai ngày nữa, cho anh một thời
hạn cụ thể, để sau khi anh kỳ vọng, mong mỏi và phát huy hết trí tưởng
tượng, anh vẫn phải ngoan ngoãn dừng mọi động tác lại, tôn trọng kỳ hạn
mà tôi đưa ra. Còn chuyện cười, có thể tạm thời giải quyết được sự ham
muốn lúc đó.

Hãy cho đàn ông một chút ngọt ngào, rồi kết hợp các biện pháp mềm
mỏng và cứng rắn, rất có thể đàn ông sau khi được rèn giũa sẽ biết nghe
lời hơn.

Thứ Bảy, hôm đó quả đúng là một ngày đầy ắp tai ương.

Nguyên nhân đều xuất phát từ gia đình Lê Bằng. Tôi cùng Lê Bằng về
dọn dẹp nhà bố mẹ anh, anh phụ trách lau rửa máy hút mùi và bếp, tôi và
mẹ anh phụ trách lau dọn phòng khách và phòng ngủ.

Lúc bắt đầu tôi cho rằng dọn dẹp tức là lau sạch bề mặt bên trên, sau đó tôi thấy mẹ anh nằm bò dưới gầm giường để lau sàn nhà, tôi lập tức
đỡ mẹ anh dậy, nói với bà, lưng của bà không khỏe, rồi tự mình nhanh
chóng bò xuống thay bà làm công việc này.

Tôi đau hết cả lưng và eo, còn mắt cá chân sưng to, tôi ngầm nguyền rủa Lê Bằng.

Nếu tôi nói những điều này với mẹ tôi, bà chắc chắn sẽ bấm vào huyện
thái dương của tôi mà nói rằng: “Con ở nhà có bao giờ chăm chỉ thế đâu,
đúng là bát nước hất đi!”.

Về đến nhà, tôi phàn nàn: “Hôm nay anh nấu cơm nhé, em không còn sức nấu nữa”.

Lê Bằng liên tục nói “Được”.

Tôi lại nói: “Em muốn ăn súp lơ xanh, anh phải xào ngon một chút. Em
đòi hỏi rất cao ở món súp lơ xào, giống như mẹ anh yêu cầu cao với
khoảng không riêng tư dưới gầm giường vậy”.

Lê Bằng nở một nụ cười rất tươi, bóp vai cho tôi, bảo tôi nhanh đi tắm.

Tôi vừa ý gật đầu, đi đến cửa nhà tắm, vậy là đã sắp xếp xong mọi việc tối nay.

Quay đầu lại, tôi nói: “Em tắm, anh nấu cơm”.

“Được.”

Tôi lại nói: “Em tắm xong, anh tắm, em ăn cơm”.

“Được.”

Tôi tiếp tục nói: “Em ăn xong, anh cũng tắm xong và bóp chân cho em”.

Anh vừa mở miệng định nói “được”, đột nhiên dừng lại, nói một cách ấm ức: “Vậy anh ăn cơm vào lúc nào?”.

Tôi cười ha hả, đi vào nhà tắm, lúc này nếu dùng một tính từ để hình dung về tôi thì chỉ có thể là hung hăng.

Ngâm mình trong bồn tắm, tôi nheo mắt lại thở dài, rút ra được một
kết luận từ Lê Bằng, muốn một người đàn ông cúi đầu trước bạn, chỉ có
hai khả năng, một là anh ta cần nhờ vả bạn, nhờ vả bạn làm việc, vay
mượn, cầu xin tình yêu, cầu xin niềm vui, tất cả đều là cầu; hai là cảm
thấy có lỗi với bạn, có lỗi với sự cống hiến của bạn, có lỗi với sự hy
sinh của bạn, có lỗi vì bạn đã không nề hà bất cứ việc gì với người nhà
anh ta nhưng với một điều kiện anh ta phải là một người con hiếu thảo,
như vậy anh ta mới có thể cảm nhận được sự hiếu thảo của bạn.

Tắm xong, tôi ngửi thấy mùi khét của đồ ăn, nhanh chóng lao vào bếp tận mắt chứng kiến hiện trường.

Bên trong chảo xào rau dính một lớp cháy vàng khả nghi, tôi hỏi Lê Bằng đó là gì, anh nói là trứng đã bị chưng cháy.

Tôi hỏi sao lại cháy, có phải không cho dầu hay không.

Anh lộ vẻ mặt như bừng tỉnh nói: “Vợ à, em thật thông minh”.

Tôi lườm anh một cái, lúc này mới nhìn thấy súp lơ đang sôi xình xịch trong chiếc nồi nhôm bên cạnh.

Tôi hét lớn, tắt ngay bếp, vớt rau ra, nhưng đã nát.

Tôi nói: “Em thích nhất là món súp lơ xanh, nhưng bây giờ không còn ngon nữa, anh đun quá lâu rồi”.

Tôi khoát tay nói: “Thôi, em không ăn nữa, anh tự ăn đi”.

Tôi quay trở lại phòng khách, bực bội ngồi xem ti-vi, tỏ thái độ
trong im lặng, đúng cái ngày mà tôi làm lụng vất vả nhất, tôi lại bị mất luôn bữa tối, bố mẹ Lê Bằng hủy hoại mất ngày nghỉ của tôi, còn anh hủy hoại sự háu ăn của tôi.

Lê Bằng theo tôi ra phòng khách, hỏi tôi tại sao lại tức giận, như vậy có đáng không?

Tôi nói: “Đáng chứ, rất đáng. Em thích ăn nhất là món súp lơ xanh, nhưng anh lại để cho nó mềm nhũn ra!”.

Lê Bằng mím môi, rất lâu không nói gì, sau đó quay lại nhà bếp, tỏ ra im lặng trước sự tức giận của tôi.

Chúng tôi bắt đầu chiến tranh lạnh.

Có lẽ người khác sẽ nghĩ rằng tôi chuyện bé xé ra to, tôi không quan
tâm đến điều đó, tâm trạng này của tôi chỉ có thể hiểu, chứ không thể
diễn tả được bằng lời.

Con người lúc đói khát, tính khí giống như một kho thuốc nổ, chỉ cần
châm ngòi là nổ tung. Lúc này, chỉ sợ người khác đổ thêm dầu vào lửa,
lại còn là thứ dầu không nên xuất hiện.

Lê Bằng lười nhác đã lâu, ngay đến việc chưng trứng phải cho dầu cũng quên mất. Rồi việc rau phải ăn giòn cũng quên, anh đã bị tôi chiều hư,
được tôi làm cho thành quen rồi, đúng là tôi tự làm tự chịu mà. Điều này khiến tôi không thể không suy nghĩ, cuộc sống hôn nhân sau này liệu có
nên duy trì chế độ cách nhật hay không, hai bốn sáu tôi nấu cơm, ba năm
bảy anh nấu, chủ nhật ăn ở ngoài.

Chuyện này nói cho chúng ta biết rằng, phụ nữ đừng có vì thương chồng phải chịu nhiều áp lực mà để họ tránh xa bếp núc, đó không phải là
thương họ mà là chiều hư họ, khiến họ nghĩ rằng chuyện bếp núc là việc
của đàn bà. Họ sẽ quên mất hoặc không có cơ hội để thử thách với những
khó khăn trong nhà bếp, như phải cho mấy thìa muối, để lửa to nhỏ thế
nào, nên cho mấy lần nước.

Tôi ghét cách nói: “Muốn chinh phục trái tim người đàn ông, trước
tiên phải nắm được cái dạ dày của anh ta”, đặc biệt là trong lúc tôi mệt mỏi rã rời, lại phải hít mùi khói dầu đầy nhà, tôi căn bản không thể
can tâm tình nguyện trổ tài bếp núc để nắm bắt lấy trái tim anh, tôi chỉ muốn bóp chặt anh, bóp cho đến chết.

Buổi tối hôm đó, tôi cự tuyệt sự đụng chạm của Lê Bằng khi anh lần mò vào chăn của tôi.

Tôi quay lưng về phía anh, nói một cách lạnh nhạt: “Cô bé hôm nay nghỉ. Nó quyết định cho cậu bé tự quản vài ngày”.

Ngày hôm sau, Lê Bằng làm hai suất mỳ Ý để lấy lòng tôi, nhìn sắc mặt tôi có vẻ hòa bình trở lại, anh định lấy một suất cho mình, nhưng bị
tôi ngăn lại.

Anh nói: “Ngoan nào, một mình em cũng ăn không hết mà”.

Tôi nói: “Anh có tiền, em có miệng, ăn một suất, đổ đi một suất, em thích thế”.

Lê Bằng nheo mắt lại, tiến đến ngồi cùng ghế với tôi, kéo tôi ngồi
lên đùi anh, ăn đĩa mỳ của tôi một cách đàng hoàng, thậm chí còn nói với tôi rằng: “Vậy thì em cứ đổ hết vào bụng anh, anh sẵn sàng làm thùng
rác cho em”.

Tôi mắng: “Em đúng là kẻ có mắt không tròng, sao em lại yêu anh chứ!”.

Anh không hề thấy ngượng ngùng trước những lời tôi nói, ngược lại còn cười nhạo: “Lúc đầu là em cưa cẩm anh đấy chứ”.

Tôi nặn một nụ cười gượng gạo nói: “Em thích anh là bởi khi đó anh
vẫn là một con người, nhưng giờ thì chỉ có thể dùng từ cầm thú đội lốt
người để hình dung về anh”.

Cái kẻ “cầm thú đội lốt người” đó cười không ngậm được miệng, dường
như anh rất vừa ý với cách khen ngợi theo kiểu sỉ nhục của những người
yêu nhau, ôm lấy tôi nói: “Đàn ông mà quân tử với phụ nữ, thì không bằng loài cầm thú, chẳng nhẽ em lại hy vọng anh không có chút ý đồ xấu xa
nào với em ư? Nếu thế thì đó là tổn thất của anh cũng là sự bi thương
của em!”.

Lê Bằng đã trở nên thông minh hơn, nhìn vẻ mặt đắc ý, càn rỡ của anh, thậm chí tôi càng khẳng định loại đàn ông này sinh ra là để làm người
quản lý, cũng chỉ có người không biết xấu hổ mới có thể khống chế được
những người biết xấu hổ. Bị áp bức nhiều tầng, khiến cho những người
biết xấu hổ càng biết xấu hổ hơn, từ đó thuận tiện cho việc quản lý.

Đàn ông có thể vì tình dục mà không từ bỏ bất kỳ thủ đoạn nào. Câu nói đó được thể hiện rất sinh động trên con người Lê Bằng.

Cả ngày, anh đều thể hiện sự ân cần với tôi, giống như lặp lại cảnh những ngày mới yêu nhau.

Anh đút cho tôi một chiếc sôcôla nhân rượu, nhân cơ hội này đưa lưỡi vào miệng tôi, nói là đang thưởng thức rượu.

Anh lấy chiếc cà vạt màu đỏ sọc trắng tôi tặng nhân dịp sinh nhật,
tròng vào cổ tôi, rồi lại lấy chiếc sơ mi màu xám đen tơ tằm, mặc vào
người tôi đầy tinh nghịch.

Tôi liếc anh một cái, dùng bàn tay dính đầy dầu khoai chiên vuốt lên
mặt anh, nhìn ánh mắt lạc lõng của anh, tim tôi đau thắt lại.

Ánh mắt mọng nước đó, hiện lên bóng hình của tôi.

Quả thật, đàn ông không nên giả vờ đáng thương bởi như vậy nhìn họ sẽ đáng thương hơn bất cứ người nào. Đây chính là điểm yếu của phụ nữ.

Sau khi ngủ trưa dậy, tôi vào nhà tắm tắm, vừa mặc xong áo choàng
liền nghe thấy tiếng anh ngoài cửa nói: “Em yêu, anh giúp em sấy tóc
nhé”.

Hi hi, chồn mà đến chúc tết gà, chắc chắn không có ý gì tốt.

Tôi ở trong nhà tắm nói vọng ra: “Em muốn ăn bánh gato, gato sôcôla”.

Lê Bằng ngừng lại một lúc rồi trả lời: “Nhưng trong nhà không có bánh gato, chỉ có chuối và trứng gà thôi”.

Tôi dừng lại trong chốc lát, suy đoán đầu tiên là anh đang ám chỉ
chuyện làm tình với tôi, suy đoán thứ hai là có lẽ anh không hề có ý đó.

Tôi nhấn mạnh nói: “Em chỉ muốn ăn bánh gato thôi, gato sôcôla”.

Lê Bằng im lặng một lát, rồi thỏa hiệp nói vọng qua cánh cửa: “Anh đi mua ngay đây”.

Một lúc sau, ngoài phòng ngủ vọng lại tiếng mở tủ, tiếp đó, giọng anh vọng lại: “Em yêu, đợi anh nhé”.

Sau đó, tôi nghe thấy tiếng đóng cửa, mới nhẹ nhàng mở cửa nhà tắm
nhìn ra ngoài, khi đã chắc chắn bên ngoài không có ai tôi mới rón rén đi ra phòng ngủ, tôi đang định mặc đồ ngủ thì chợt nhớ đến chiếc áo sơ mi
đó.

Sơ mi của đàn ông có hai cách mặc. Một là mặc lên gười đàn ông, hai là mặc lên người phụ nữ.

Tôi từng tưởng tượng cảnh Lê Bằng cởi bỏ nút áo, ngửa cổ uống bia, tư thế uống nhất định phải thật phóng túng, không gò bó, dòng bia màu vàng nhạt phải chảy xuôi theo khóe miệng anh, xuống tận yết hầu, hõm xương
cổ, cơ ngực, bụng … nghĩ đến đây tôi lấy tay che mặt.

Tiếp đó tôi không hề do dự mà quật ngã anh.

Sau đó tôi liền nghĩ, vậy nếu là phụ nữ thì sao?

Đây là một câu hỏi cực khó nhung lại rất thực tế, thời gian suy nghĩ có hạn, nhưng phải biết nắm chắc mức độ.

Cửa hàng bánh ngọt nằm ngay dãy phố bên cạnh, với vận tốc đi bộ của
Lê Bằng thì chỉ cần mười phút là về đến nơi, tôi tính thêm cả thời gian
thanh toán thì mất khoảng mười ăm phút.

Thế là, tôi nhanh chóng kéo lớp bên trong của chiếc rèm cửa, mặc
chiếc áo sơ mi xám lên người, trèo lên giường, rồi lại trèo xuống, giở
chiếc cà vạt đỏ sọc trắng ra, đeo lên cổ một cách hờ hững, nhe nhàng
thắt một nút, rồi cài khuy áo, ngồi nghiêng bên mép giường, ngón tay hất hất cà vạt, trong đầu tôi đang hình dung nét mặt Lê Bằng khi nhìn thấy
cảnh này, không biết anh sẽ nghĩ gì.

Có thể là kinh ngạc, cũng có thể là vui mừng…

Đáng ghét là, Lê Bằng bắt tôi đợi nửa tiếng đồng hồ, tóc khô được một nửa, vai thì mỏi, mắt cũng bắt đầu díp vào, lúc này mới nghe thấy tiếng mở khóa nhẹ nhàng.

Tiếng của Lê Bằng vọng lại từ phòng khách: “Nhược Nhược, bánh mua về rồi đây”.

Tôi nhanh nhảu, lập tức chuẩn bị sẵn tư thế nói: “Anh cầm vào đây, em muốn ăn trong phòng ngủ!”.

Một lúc sau, Lê Bằng trong trang phục áo phông quần bò bước vào, nhìn thấy tôi anh hơi ngạc nhiên, dường như không chắc chắn mình vừa thấy
gì.

Tôi hất chiếc cà vạt rồi vẫy tay với anh: “Hi!”.

Anh lập tức vội vàng chạy lại, đặt chiếc bánh lên giường, một tay bật đèn ngủ đầu giường lên, đôi mắt nhìn dán vào tôi dưới ánh đèn.

Tôi chớp chớp mắt, ngón áp út và ngón giữa của tay phải hợp lại làm
một, tạo thành một góc chín mươi độ rồi chọc thẳng vào bánh gato, sau đó lại rút tay ra dưới cái nhìn kinh ngạc của Lê Bằng, đưa miếng bánh vào
miệng anh.

Kết quả là, Lê Bằng cũng thay đổi luôn.

Sau một hồi chơi trò mèo vờn chuột, chúng tôi cuộn chặt lấy nhau.

Đến khi kiệt sức, tôi nằm bò trên giường, còn anh nằm bò trên người
tôi. Chúng tôi kể cho nhau nghe những câu chuyện cười nhảm nhí, lúc tôi
nói đến câu đàn ông cầm tinh con chó tìm đến người đàn bà cũng cầm tinh
con chó sẽ tạo thành một cặp đôi chó má.

Đột nhiên nghĩ tới một vấn đề nghiêm trọng. Tôi hỏi: “Đại Mao, lần cuối cùng anh không mặc đồ bảo hộ à?”.

Anh nói: “Đúng vậy”.

Tôi nói: “Nếu như nòng nọc của anh cập bến một cách an toàn thì sao?”.

Anh trả lời: “Thì cứ để nó ở đấy”.

Hậu quả của câu nói này là, khi tôi rơi vào trạng thái mơ màng ngủ, tôi liền mơ thấy một đám trẻ con vây quanh tôi đòi bú.

Tôi vã mồ hôi bừng tỉnh, lay lay Lê Bằng đang ngủ say như chết, hỏi anh: “Anh có biết lúc nào có thai là tốt nhất không?”.

Anh nói không biết.

Tôi nói với anh, không những cần sắp xếp thời gian mà còn phải làm
tốt công tác chuẩn bị, để tránh những t*ng trùng già yếu có thể chiếm
lĩnh được địa hình đẹp nhất, vì như thế đứa trẻ sinh ra không phải là
những đứa trẻ khỏe mạnh nhất. Còn nữa, những t*ng trùng được phóng ra
sau một khoảng thời gian phải nín nhịn chưa chắc đã là tốt nhất, những
t*ng trùng chen lên trước thường là những t*ng trùng yếu ớt, chỉ có
những t*ng trùng ở phía sau mới là tốt nhất.

Nghe xong những câu này, anh lập tức lại có hứng, một tay ghì chặt lấy tôi, giọng khàn khàn nói: “Anh vẫn chưa dùng hết đâu…”.

Anh bỏ qua mất điểm mấu chốt trong câu nói của tôi.

Tôi quyết định phải giáo dục anh bằng cả lời nói và cơ thể.

Sau khi mặt trời lặn, tôi đẩy Lê Bằng đi nấu bữa tối, tranh thủ lúc
rỗi rãi gọi điện cho Miumiu, đồng thời phổ cập kiến thức cho cô ấy về
mức độ hoạt động của t*ng trùng, cô ấy cũng kể cho tôi nghe câu chuyện
về những đứa trẻ ra đời trong ống nghiệm.

Từ những câu chuyện của cô ấy tôi mới biết rằng, không chỉ tỷ lệ sống của những đứa trẻ được sinh ra trong ống nghiệm thấp mà ngay cả việc
dưỡng thai cũng cực kỳ vất vả. Nếu nói quá một chút sẽ là, tốt nhất
trong cả mười tháng mang thai chỉ nên nằm một chỗ trên giường, tránh bị
kích động và mệt mỏi, bởi tỷ lệ sảy thai ở trẻ thụ tinh trong ống nghiệm rất cao, nghe nói nếu những bà mẹ mang thai tiến hành biện pháp này mà
có hiện tượng ra máu, thì điều đó có nghĩa là phải đối mặt với nguy cơ
sảy thai cao.

Tôi nằm bò trên gối nói: “Sự ra đời của một sự sống thật thần kỳ,
những người mẹ sinh con thụ tinh trong ống nghiệm đáng được tôn trọng,
họ rất vĩ đại”.

Miumiu tỏ ra không chịu được với sự cảm tính chợt đến với tôi, quyết định lấy một câu chuyện cười để tẩy não tôi.

Cô ấy còn nói, câu chuyện này là do một người bạn của cô ấy kể lại,
bạn của cô ấy đã cười đến mức không thể đứng lên được, nhưng cô ấy thì
lại không hề thấy buồn cười chút nào, nên để cho tôi thử đánh giá.

Kết quả là tôi cười đến mức không thở được nữa, tiếng cười vọng cả vào trong bếp, khiến Lê Bằng phải tò mò chạy ra xem.

Lúc này, tôi đã cúp điện thoại, cười đến mức mặt đỏ ửng, tim đập
nhanh, bám lấy cổ Lê Bằng kể lại câu chuyện cho anh nghe câu chuyện: dưa hấu, dừa và quýt cùng đọ xem ngực ai to hơn, kết quả là quýt thắng.

Lê Bằng nghĩ ngợi một lúc, rồi hỏi tôi tại sao quýt thắng.

Tôi nói, bởi vì ngực của cô dưa hấu và dừa to bằng chính những thứ quả ấy, còn quýt thì chỉ là nhũ hoa.

Nói xong, tôi lại ngả vào lòng Lê Bằng cười ngất.

Mấy phút sau, Lê Bằng mới mở miệng, nói: “Trong đầu anh xuất hiện một hình ảnh…”.

Anh gõ trán, lại tiếp tục nói: “Nó cứ ám ảnh mãi, câu ví von này tượng hình quá”.

Tôi lập tức trợn mắt, hai tay chống nạnh, chất vấn anh: “Anh có ý gì vậy!”.

Anh tỏ ra rất nghiêm túc, sờ cằm nói: “Không có ý gì, câu chuyện cười này chắc chắn do đàn ông nghĩ ra”.

Lúc ăn cơm, tôi kể cho Lê Bằng nghe toàn bộ những chuyện liên quan
đến vấn đề sinh con trong ống nghiệm mà Miumiu đã nói. Khi anh nghe đến
đoạn phải lấy t*ng trùng theo đúng giai đoạn, liền dừng đũa.

Tôi nói: “Không những phải cai thuốc, cai rượu trước khi làm thụ tinh trong ống nghiệm từ một đến hai năm, mà còn phải để cơ thể trong trạng
thái khỏe mạnh nhất. Còn phải cấm dục hai ngày trước khi làm thụ tinh,
để đảm bảo chất lượng của t*ng trùng”.

“Hai ngày à, vậy còn được, em đã bắt anh đợi sáu ngày rồi.”

“Lúc lấy t*ng trùng còn phải hoạt động độc lập, tránh bị nhiễm những tạp chất từ người phụ nữ.”

“Cái này thì hơi khó, có những lúc cần phải có sự kích thích từ phía bên ngoài…”.

“Ừ, nghe nói bệnh viện có phòng riêng chỉ chuyên để làm chuyện này…
Có lẽ họ cũng sẽ cung cấp thêm tranh ảnh hoặc phim nữa? Anh có muốn tham quan không?”.

“Cái này khó quá, cứ giải quyết ở nhà cho nhanh.”

“Ồ, nếu ở nhà, thì phải đảm bảo trong hai tiếng đồng hồ phải đưa được t*ng trùng đến bệnh viện, để đảm bảo… độ tươi của nó.”

Lê Bằng ho khan hai tiếng, nói: “Bao nhiêu sự tôn nghiêm của đàn ông đều mất hết”.

Tôi nhún vai nói: “Vẫn còn một cách khác, nhưng em chưa được chứng
thực về điều này. Nghe nói, cũng có thể để cho các bác sĩ chuyên nghiệp
xoa bóp huyệt phía trước, nhiều nhất là ba phút, mọi việc sẽ xong xuôi”.

Mặt Lê Bằng trắng bệch ra, nhìn tôi, hỏi một cách thận trọng: “Xoa bóp thế nào?”.

“Nghe nói là xoa bóp từ phía sau, sau đó cho tay vào…”

Câu chuyện này cho chúng ta biết rằng, sinh được một đứa con rất vất
vả, những đứa trẻ ra đời trong ống nghiệm càng khó khăn hơn, không những người mẹ gặp khó khăn mà những ông bố cũng trong tình cảnh tương tự.
Thế nên chúng ta cần phải biết nâng niu những sinh mệnh, nâng niu những
đứa trẻ, nâng niu mỗi quả trứng, mỗi con t*ng trùng vẫn còn khỏe, không
được lãng phí, bởi những thứ bị lãng phí rất có thể là thứ tốt nhất
trong những thứ tốt, và rất có thể là thứ có ích nếu trong tương lai khó có con.

Sau bữa tối, Lê Bằng hỏi tôi có phải muốn sinh con rồi không.

Tôi nói, không hẳn thế, tôi chỉ lo lắng sẽ mang thai trong trạng thái cơ thể vẫn chưa chuẩn bị tốt, như vậy không những làm đảo lộn kế hoạch
của người lớn, mà còn ảnh hưởng tới sức khỏe của trẻ em.

Sau đó, tôi lại nói: “Em hy vọng trong vòng một năm tới, anh sẽ cai được rượu”.

Lê Bằng nghĩ ngợi, rồi nghiêm túc gật đầu. Có lẽ những lời tôi vừa
nói đã khiến anh sợ, sắc mặt anh trắng bệch và rất nghiêm túc.

Tôi biết, mục đích của tôi đã đạt được, anh bắt đầu coi trọng vấn đề
sinh con. Cho dù là mang thai tự nhiên, hay thụ tinh trong ống nghiệm,
về phương diện này, phụ nữ bao giờ cũng thận trọng hơn đàn ông. Phụ nữ
có trách nhiệm hướng dẫn đàn ông nhìn thẳng vào vấn đề, bởi con cái được phân chia đều nhiễm sắc thể, vì vậy cả hai bên đều phải có trách nhiệm.

Sau khi Lê Bằng tắm xong, tôi lấy tinh dầu bôi lên lưng anh, xoa bóp.

Tôi hỏi: “Anh nói xem nếu sau này chúng ta có con, thì sẽ là con trai con hay con gái?”.

“Anh thích con gái.”

“Con gái sẽ bị thằng nhóc nhà khác cưa đổ, nếu như trước tuổi vị thành niên mà bị… thì phải làm sao?”

“Vậy thì anh sẽ đánh gãy chân thằng nhóc đó!”

Tôi rất vui, nói: “Vậy nếu như đúng lúc em không có nhà, con có kinh
nguyệt, lại là lần đầu tiên, nó hỏi anh, anh trả lời thế nào?”.

Anh trầm ngâm một lúc mới nói: “Anh sẽ bảo nó đi hỏi mẹ”.

“Nếu như con khóc hỏi anh rằng có phải nó sắp chết rồi không, có phải là bệnh hiểm nghèo không, thì phải làm sao?”

“Con sẽ hỏi như vậy à?”

“Đúng thế, lúc em còn nhỏ đã hỏi như vậy. Lúc đó, nước mắt nước mũi
em dàn dụa, dùng giấy lau chỗ đó, may mà hôm đó mẹ được về sớm, em khóc
lóc sà vào lòng mẹ nói, hình như con sắp chết.”

“Kết quả thì sao?”

“Kết quả, mẹ chúc mừng em đã được đón nhận món quà của tuổi trưởng
thành. Đúng lúc đó bố cũng đi làm về, em vui vẻ chạy qua ôm lấy ông,
định nói tin tốt này với ông.”

“Kết quả thế nào?”

“Kết quả là mẹ kéo em lại, đồng thời nói nhỏ với em lý do vì sao
chuyện này không được nói với bố. Vậy anh nói đi, nếu như sau này con
gái chúng ta hỏi anh chuyện đó, anh sẽ xử lý thế nào?”

“Vậy thì anh sẽ giả vờ chết.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui