“Lạc Tuyết, nghe lời bác Lưu bỏ thằng bé này đi.” Bác Lưu lại đến , không biết đây là lần thứ mấy. “Con xem nó hành con mệt mỏi thành bộ dáng gì rồi , với công việc nhặt rác của con , làm sao có tiền nuôi nó , cuộc sống chúng ta có dư dả gì đâu , ngay cả bản thân mình còn nuôi không nổi .”
Lạc Tuyết cúi đầu nhìn đứa bé đang ăn trong lòng mình . Trên ngăn tủ , có một chiếc bình , sữa bột , còn có ít quần áo đã khiến cô tiêu không ít tiền để dành của mình , muốn kiếm thêm tiền, quả thực sẽ vất vả hơn rất nhiều.
Đường Mặc Vũ miễn cưỡng mở to hai mắt. Nếu có thể anh cũng chẳng thèm uống cái loại sữa bột rẻ tiền này , anh muốn ăn thịt , nếu so với cháo trắng còn đỡ hơn nhiều , ít ra còn có chút dinh dưỡng , phải lựa chọn, anh tình nguyện ăn sữa bột hơn .
Còn có cái bà này, không có việc gì hay sao mà cứ lải nhảii bên tai anh hoài, cái cô gái này không bỏ anh, anh có biện pháp gì nữa , anh còn ước gì cô ta bỏ anh đi nữa là. Ở cùng một cô nàng nhặt rác, đúng là ác mộng mà.
“Bác Lưu, con muốn giữ nó lại ? Con nghĩ muốn chăm sóc nó , bác xem, chẳng phải con chăm tốt lắm sao?” Lạc Tuyết ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn bác Lưu, sao lại nhất quyết khuyên cô phải bỏ nó đi . Ở đây ai cũng khuyên cô như vậy nhưng mà chẳng phải cô nuôi nó tốt lắm sao? Mà cục cưng cũng rất ngoan , không hề gây ồn ào ọi người .
Bác Lưu thở dài một hơi, sau đó ngồi xổm xuống, vươn tay xoa đầu Lạc Tuyết “Lạc Tuyết, bác Lưu là vì tốt cho con . Bác là người từng trải, biết muốn nuôi một đứa trẻ không dễ dàng chút nào , con nuôi bản thân đã là rất khó , chứ đừng nói đến thêm một đứa trẻ.” Bác Lưu ngừng một chút, lại liếc mắt nhìn Đường Mặc Vũ một cái. “Con không nghĩ cho con, thì cũng nên suy nghĩ cho đứa bé chứ !” Nhưng khi bà cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng Lạc Tuyết, không hiểu sao bà có cảm giác nó đang khinh thường bà. Bà vội vã chớp chớp hai mắt mình nhìn lại, thấy Đường Mặc Vũ đang tựa vào trước ngực Lạc Tuyết ngủ, loại ánh mắt này chỉ có ở người lớn, sao mà thằng bé có được. Chắc là bà nhìn nhầm rồi, lại ngước mắt lên nhìn Lạc Tuyết.
Bà hơi sửng sốt một chút, lại tiếp tục nói.
“Lạc Tuyết, thằng bé này còn nhỏ , nó muốn ăn , muốn uống , muốn quần áo , muốn đến trường , những gánh nặng này một cô gái độc thân như con sao có thể gánh nổi , huống chi chân của con…..” Bác Lưu không có nói thêm gì nữa, tin tưởng cô sẽ hiểu . .
“Nhưng con không thể làm như vậy, con không nỡ .” Lạc Tuyết đem đứa nhỏ ôm vào lòng, những lời bác Lưu nói cô đều biết. Có điều mới chỉ có vài ngày, nhưng cô không nỡ rời bỏ thằng bé. Cô sống một mình rất cô đơn .
“Lạc Tuyết, con suy nghĩ lại đi. ” Bác Lưu lại tiếp tục khuyên : “Lạc Tuyết , hãy nghe lời bác , con có thể cho nó những gì , con xem, ngay bản thân con cũng chỉ là một đứa lượm ve chai, nhặt rác, chúng ta bị khinh thường đã đủ rồi con chẳng lẽ muốn đứa trẻ này. . .”