Trái tim Đường Mặc Vũ nhẹ nhàng rung động, đây là một loại cảm giác chưa từng có, nó giống như cái nấm đột nhiên chiếm được ân huệ của ánh mặt trời, để cho đầy lòng anh. Cũng gần 30 năm rồi anh mới được thỏa mãn một khắc.
Được, cô gái này, tôi sẽ mau chóng khỏe lên.
Anh nâng bàn tay nhỏ nhắn của mình lên, đặt trên mặt cô, Lạc Tuyết mở mắt, cúi đầu, để đầu mình thấp hơn một chút, chạm trên chán anh. Lần này Đường Mặc Vũ để mặc cô ôm, đột nhiên tay anh động đậy, nghe thấy trên đỉnh đầu mình có tiếng cười nhỏ.
Lạc Tuyết xoa xoa cánh tay mình, cười với anh, nhưng nhìn thấy lông mi nhăn lại, hình như cô đang chịu đau cái gì đó?
Đường Mặc Vũ nghi hoặc nhìn chằm chằm tay cô, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cái cô ngốc này không phải là ….
Anh bò qua, ngồi ở trước mặt Lạc Tuyết, ánh mắt hòa thuận nhìn chằm chằm cánh tay cô, sau đó làm như vô tình, lôi kéo tay cô để chơi. Lạc Tuyết cũng không để ý, rất hào phóng cống hiến một bàn tay mặc anh chơi. Trên giường bệnh nho nhỏ này, cô không khỏi nháy mắt, nghiêng người nằm ở góc giường, có thể vì nơi này quá ấm áp, cũng có thể cô quá mệt mỏi, cô cứ như vậy mà ngủ thiếp đi.
Đường Mặc Vũ cùng bàn tay nhỏ của mình kéo chăn qua một góc, đắp cho Lạc Tuyết, nhưng thấy dưới mắt có vết thâm quầng, không biết đã bao đêm rồi cô chưa được ngủ ngon, mấy ngày nay, chắc là cô vất vả lắm, vừa phải làm việc, vừa phải chăm sóc anh …
Chị xem kìa, thằng trẻ xấu xí kia nhỏ như vậy mà đã biết đắp chăn cho người ta rồi….
Có giọng ngạc nhiên ở bên cạnh truyền đến, Đường Mặc Vũ đều không them để mắt đến nhóm người đó, đúng là mấy bà tám lắm chuyện, anh xấu thì liên quan gì đến họ, không muốn thì đừng nhìn, nhìn rồi lại chê, ánh mắt có vấn đề à.
Anh tựa vào người Lạc Tuyết, cơ thể cực kì khó khăn chuyển động mới cẩn thận kéo tay Lạc Tuyết ra, ở chỗ khuỷu tay cô, có vết xanh tím, thậm chí có thể nhìn rõ hai lỗ kim, hết sức rợn người.
ĐỒ ngốc, Đường Mặc Vũ đột nhiên cảm thấy cay xè mắt, thiếu chút nữa rơi nước mắt rồi, anh quên đã lâu lắm rồi không có khóc. Chưa từng có người phụ nữ nào đối tối với anh như vậy, họ theo đuổi anh, tán tỉnh anh, nhưng cũng chỉ nhìn trúng bề ngoài, tiền tài quyền thế của anh, còn những thứ khác thì không có, không có người nhặt anh hai bàn tay trắng như cô, lại dùng toàn bộ tài sản trên người nuôi anh, sẽ vì anh khóc, vì anh cười, vì chữa bệnh cho anh mà đi bán máu sao?
Anh chi rằng bản thân không nên tin tưởng phụ nữ, lúc sa lầy vào bánh xe đổ, anh càng không tin tưởng tình yêu, nhưng , anh phát hiện là, anh vẫn tin tưởng, bởi vì anh đã gặp một người phụ nữ cực kì ngốc nghếch. Tuy cô không xinh đẹp, không đáng yêu, bị tàn tật. Nhưng tấm lòng của cô lại rất đẹp, khiến người thương tiếc.