Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch


Quả nhiên là rất khó tương thông, rõ ràng Đường Mặc Vũ nhắm mắt rồi, mắt không thấy tâm không phiền, sao cô lại nghĩ anh muốn ăn , dù sao không cần ăn, anh cũng không phải heo. Mỗi ngày trừ ăn là ngủ, trong ý thức của anh, anh là Đường Mặc Vũ, không phải Tiểu Vũ, không phải thằng nhóc mới sinh.
Trong gian phòng không lớn, Lạc Tuyết ngồi bên giường, chăm chỉ bắt đầu chơi chiếc hộp thần bí cái này rất khó chơi, nửa giờ sau, cuối cùng cô gác bỏ chiếc hộp thần bí trong tay ra, cô không chơi được thứ này.
Đường Mặc Vũ thuận tay cầm lên, bàn tay nhỏ không ngừng xoay xoay, ánh mắt anh đặc biệt chuyên chú, rất nhanh, anh giống như nhà ảo thuật, cái thần bí kia bị anh chơi thành đồng nhất màu sắc rồi.
“ Tiểu Vũ, con giỏi quá.” Lạc Tuyết nằm sấp trên giường kinh ngạc nhìn động tác Đường Mặc Vũ, cô cầm lấy chiếc hộp thần bí, không ngừng xem xét, không biết sao nó lại chơi được.
“ Tiểu Vũ, sao con lại chơi được trò này ?” Cô hỏi.
‘ Tôi …” Đường Mặc Vũ vừa mới mở miệng, nhưng bị Lạc Tuyết ngắt lời :” Mẹ biết rồi, con không thể nói chuyện, sao mẹ lại quên chứ.” Cô xấu hổ nhìn nó cười, sau đó ngồi một bên, bản thân tự chơi tiếp, cô không tin bản thân mình còn chơi kém hơn một thằng nhóc, đúng 1h trôi qua, cô lại buông chiếc hộp thần bí một lần nữa.

“Đươc rồi, mẹ không có khiếu chơi trò này, con tự chơi đi.” Nói xong cô đem chiếc hộp thần bí đặt trong tay Đường Mặc Vũ.
Đưpừng Mặc Vũ lật người lại, thứ này không cần có năng khiếu, nếu có cơ hội, anh sẽ nói cho cô biết. Anh nhắm mắt lại, vừa muốn ngủ, mấy ngày này trôi qua nhanh thật.
TV còn đang mở, ánh mắt Đường Mặc Vũ nhìn chằm chằm TV, hiển thị vẻ mặt người trung niên, mỗi khi anh nhìn bóng dáng Đường Thượng Nguyên trong TV, ánh mắt lại mù mịt một lúc.
“ Chữ này là …” Lạc Tuyết ngồi ở bên cạnh đang cầm bút vẽ cái gì đó. Cô lại lật sang trang, lông mi hơi nhíu lại.
Lúc này Đường Mặc Vũ mới kì quái nhìn cô chằm chằm cô biết chữ không nhiều lắm, nhưng giấy tờ đơn gian vẫn xem hiểu được. Song, anh lại không biết cô đang nói gì.
Nửa giờ sau, Lạc Tuyết đếm đếm ngón tay mình.

“ 30… Chẳng trách người khác đều bảo mình là ngốc, quả nhiên chỉ số thông minh của mình không đủ.” Lạc Tuyết buông sách xuống, sau đó khổ sở nhìn Đường Mặc Vũ, cô đi qua ngồi bện cạnh Đường Mặc Vũ, sau đó nắn nhẹ mặt anh.
“ Tiểu Vũ, trên sách này nói, mẹ con là đứa ngu.” Cô bĩu môi, tuy nhiên cô không hiểu mình ngu như nào, nhưng chuyện này thật đả kích đến cô.
“ Tiểu Vũ, hay con tới thử xem đi ?” Đột nhiên cô nhớ tới cái gì đó, ngồi xổm trên mặt đấy cầm lấy sách.
“ Tiểu Vũ ơi, vừa nãy con chọn cái này rồi hả??”
Đường Mặc Vũ vươn ngón tay mình, chỉ một đáp án.
Lạc Tuyết vội vàng ghi lại, một câu lại một câu tiếp, đã hơn 10 câu trôi qua, một mình Lạc Tuyết ngồi ở chỗ kia, không ngừng thêm thêm tính tính… Mà Đường Mặc Vũ ngáp một cái, buồn tẻ nhắm mắt lại, hi vọng sớm mai sẽ đến, như vậy là anh có thể lớn thêm 1 ngày rồi, chẳng thế thì cái cô gài này tự xưng là mẹ anh, để cho anh không thể chịu được.
“ Tiểu Vũ ơi …” Đột nhiên giọng nói Lạc Tuyết vang lên, dọa anh khiếp sợ, không có việc gì thì kêu cái quỷ gì nhỉ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận