Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch


Cô lê chân mình,chân què kiên trì chạy về phía trước, chỉ có điều, tiếng bước chân ở đằng sau ngày càng gần, mãi khi phía trước có bóng mờ rơi trên mặt cô, sau đó chặn đường cô.
“ Đưa hết tiền đây.” Hai gã đàn ông vẻ mặt dữ tọn, trên mặt lộ vẻ nham hiểm, hai cặp mắt như con sói đang phát lục quang, bọn họ chặn đằng trước Lạc Tuyết, trong tay cầm con dao, lộ ánh sáng lạnh chói mắt.
“ Đem tất cả tiền bạc ra đây, đem hết đây…không thì tao giết chúng mày.” Người đàn ông nhỏ bé từ từ tiến sát Lạc Tuyết, đưa tay mình ra trước mặt cô.
Lạc Tuyết ấn đầu Đường Mặc Vũ vào lồng ngực, ngực cẳng thẳng đập liên hồi, bắt đầu cắn môi, cơ thể run rẩy, khó khăn lắm mới giơ tay len, đem toàn bộ tiền trong túi mình lấy ra.

“ Có một chút này thôi á?” Ánh mắt hai người đàn ông ngắn lại, mấy đồng tiền này , một bữa cơm cũng không đủ.
“ Tôi…. Tôi không có tiền…” Lạc Tuyết lui về phía sau một bước : “Tôi chỉ là người lượm ve chai, thật sự không có tiền.” Lạc Tuyết sợ hãi rụt người lại, cô thật sự không có tiền, cho dù bọn họ có giết cô cũng không có tiền.
“ Xui xẻo quá, thế nào lại tóm được ả đồng nát.” Bọn họ chửi thề một tiếng, sau đó sắc mặt u ám xem xét cô gái trước măt, không dễ dàng gì tóm được người một mình, nhưng nghèo như vậy, thì ra bọn họ đuổi theo nửa ngày, chạy suốt thời gian dài như vậy là vô dụng rồi.
“ Đưa thằng nhóc tới đây, có thể bán đi một ít tiền.” Gã nhỏ bé thu hồi dao găm lại, xem ra cũng cam chịu số phận, quả nhiên vừa nhìn,mùi vị trên người phụ nữ này thì không nói, bộ quần áo cũ kinh khủng, tuy chả lấy được thứ béo bở gì, nhưng có một thằng ocn không tồi, bán đi cũng được ít tiền.

Lạc Tuyết càng ôm chặt Đường Mặc Vũ hơn, cô xoay người, cố gắng chạy về phía sau, không được cướp con cô đi, Tiểu Vũ là của cô mà.
“ Chạy, chạy làm cái gì hả, con điếm kia.” Gã gầy chạy bước dài đuổi theo, ra sức cướp Đường Mặc Vũ trong lòng Lạc Tuyết .
“ Chết tiệt, tay của tao … Thằng nhóc con vậy mà dám cắn tao à..” Gã gầy kêu lên như bị chọc tiết heo, gã dùng lực quăng tay mình ra, dưới ánh đèn, chỉ thấy Đường Mặc Vũ giương môi mình, còn có ánh mắt lạnh lung không giống trẻ con, đương nhiên trên mặt nó còn có cái bớt.
“ Xấu thế này, tao thèm vài.” Gã gầy không khỏi cắn răng, hận muốn mắng người, một người què thế này, một người quái dị thế này, mình bị thiệt thòi rồi.
“ Trả con cho tôi.” Trong lòng Lạc Tuyết trống rỗng, cô vội vã đi lên, nhưng bị gã thấp bé kéo lại. Ánh mắt mông lung, nước mắt óng ánh, còn có một khuôn mặt trắng xanh tràn đây vẻ kinh hoảng và sợ hãi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận