Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch


Chỉ cần nó không sao là tốt rồi, cô vốn không tính chuyện lấy chồng, cô hai bàn tay trắng, không có nhà, không có người thân, chỉ cần sống song là được rồi.
Cô đứng lên, ôm con trong lòng, một chân què lê về phía trước, tóc tai cô rối bời, trên mặt cũng có chút thương tổn, ngay cả quần áo trên người cũng bị xé.
Tiểu Vũ à, mẹ có con rồi..
Cô dán mặt mình lên mặt Đường Mặc Vũ, nhìn con đường trước mặt. Trên mặt có một thoáng cười chua xót.
Cô cẩn thận rửa khắp người, nhưng rất nhanh sau đó, cô ngồi xổm trên mặt đất, kiềm chế không được khóc rống lên, cô muốn chết, thật sự muốn chết, nhưng cô không thể, nếu cô chết thì Tiểu Vũ làm sao bây giờ, cô đã nói rằng sẽ cố gắng chăm sóc nó, để cho nó đến trường, cho nó lớn lên như những đứa trẻ khác.
Cho nên, cô không thể, cô vẫn sống sót, tiếp tục công việc thật tốt…
Cô lại đứng lên, soi gương cười, cô đã học cách cười vô cảm, tầm thường, bọn họ là người như thế, còn danh dự gì đó, cô kéo cửa đi ra ngoài, nhìn Đường Mặc Vũ trên giường chưa tỉnh lại.
Cô nằm trên giường, cẩn thận ôm nó vào lòng ngực mình.

“ Tiểu Vũ à, mẹ chỉ có con…” Một giọt nước mắt rơi trên mặt Đường Mặc Vũ, cô vội vã lấy tay lau sạch sẽ, chỉ còn 1 giọt lạc long, cô nhắm mắt lại, ôm chặt con, cô nói rằng đó chỉ là giấc mộng. Chỉ cần tỉnh lại, toàn bộ đều trở nên tốt đẹp.
Cô vẫn là Lạc Tuyết trước kia, không có thay đổi, một Lạc Tuyết chuyên đi nhặt rác.
Cô chỉ là …
Cô …
Đường Mặc Vũ nhíu mày một chút, anh mở hai mắt mình, trên đỉnh đầu có tiếng hít thở đều đặn.
“ Lạc Tuyết ..” Anh vươn hai tay, chạm vào mặt “người mẹ” của anh, sau đó dùng mặt mình nựng mặt cô, cảm giác được nước mắt không ngừng rơi xuống.
“ Tôi xin lỗi Lạc Tuyết… xin lỗi ..”
“ Tôi sẽ giết bọn chúng, chắc chắn.” Anh mở hai mắt lạnh lùng tàn khốc, anh nhớ kĩ mặt bọn chúng, nhớ kĩ giọng nói bọn chúng, cả đời sẽ không quên, mặc kệ bọn chúng đến xó xỉnh đi chăng nữa, anh nhất quyết phải tìm được bọn gã đó.

Anh sẽ giết hết, giết hết những người đó.
Bàn tay vô lực không ngừng xoa nhẹ trên mặt cô, trái tim anh co rút nhanh, hơi thở lạnh lẽo, anh xiết chặt tay mình, toàn bộ thân thể đều lạnh run rẩy cả lên.
Lạc Tuyết, tội nghiệp Lạc Tuyết. Không phải sợ, Tiểu Vũ của cô còn ở đây, Tiểu Vũ thích cô, yêu thương cô, không ai cần cô cũng không sao, tôi cần là được.
Anh nhắm mắt lại, trong nháy mắt, phía dưới khóe mắt cũng rơi một giọt nước.
Anh có nước mắt rất ít…

“Lạc Tuyết, ra ngoài à?” Bác Lưu tới hỏi thăm lạc tuyết, gần đây nó hơi kì lạ….cả ngày cũng không nói chuyện, cũng chẳng thèm ra khỏi cửa nữa.
“Vâng.” Lạc Tuyết gật đầu, chỉ cầm một túi lớn. Cô cười với bác Lưu, nhưng cặp mắt kia lại buồn bã.
“Lạc Tuyết, cháu yên tâm, bác sẽ chăm sóc Tiểu Vũ cho cháu.” Bác Lưu vỗ ngực mình, làm như cam đoan, bởi vì lần trước không cho nó mượn tiền nên trong lòng có chút áy náy, chủ động nhận trách nhiệm chăm sóc thằng nhóc kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận