“ Tôi cũng là ….” Đường Mặc Vũ trả lời không tiếng động, tựa vào bờ vai cô, bọn họ nghĩ rằng bọn họ tiếp tục sống vĩnh viễn như vậy, tuy hai người sống vấy vả nhưng khi ở chung một chỗ, nhưng có khi lên trời tại thật sự tàn say mê…
“ Cẩn thận …” Phía trước không biết có giọng thét chói tai từ đâu truyền đến. Lạc Tuyết quay lại, nhưng chỉ thấy một chiếc xe cực cao có rèm che đi từ hướng cô.
Đường mặt vũ mở to hai mắt, dường như thấy được cảnh trước kia, chiếc xe kia, và Bạch Nặc.
Tốc độ xe thực sự quá nhanh, căn bản dừng lại không được, như không thấy người, liều mình tiến về phía trước, Lạc Tuyết vội vàng ôm Đường Mặc Vũ chạy đi, cùng nhau đi theo người đi đường, nhưng bắp đùi cô lại bất động.
Phịch một tiếng, cô ngã trên mặt đất, mà chiếc xe kia đi thẳng xống tới hướng cô.
“ Tiểu Vũ… Lạc Tuyết cúi đầu nhìn con trong lòng, sau đó cô dùng lực lên trước một chút, đẩy Đường Mặc Vũ ra xa.
Tiểu Vũ, con ngoan như vậy, sẽ có một người mẹ tốt hơn chăm sóc con, như thế không có Lạc Tuyết nữa, hãy nhớ, con phải sống thật tốt, nhất định nhé.
Phịch một tiếng, đó là một âm thanh rất lớn, một người bị đánh bay ra ngoài, sau đó ngã liên tiếp trên mặt đất, trên mặt còn bị thủy tinh vỡ làm thương, máu không ngừng chảy từ người cô chảy xuống quần áo cũ nát.
Mọi người đều sửng sốt, tiếng thét chói tai, ngẩn người ngẩn người, thậm chí trong lúc này không nhìn thấy cô gái té trên mặt đất, Đường Mặc Vũ không dám tin nhìn chằm chằm người bị thương trên mặt đất, trái tim đột nhiên căng thẳng… Lạc Tuyết … anh lớn tiếng kêu tên cô nhưng, vĩnh viễn không ai tới trả lời của anh rồi.
Anh chỉ thấy được vô số máu chảy từ người Lạc Tuyết, thấy cô nhắm hai mắt lại, sẽ không thể cười với cô được, sẽ không khóc với anh, sẽ không ai nựng mặt anh, cũng sẽ không ai nấu trứng gà cho anh ăn.
Lạc Tuyết, Lạc Tuyết của anh, cơ thể anh run bần bật không ngừng, ngay cả làn môi cũng run rẩy.
Tại sao có thể như vậy, làm sao có thể, bọn anh vừa mới từ trong nhà đi ra, Lạc Tuyết mới bắt đầu cười, bọn họ cũng mới bắt đầu sống một cuộc sống gia đình mà.
Tại sao chỉ trong nháy mắt lại không có, tất cả không có nữa rồi.
“ Lạc Tuyết …” Anh dùng lực vươn tay ra, nhưng anh chỉ có thể thấy được trước mắt mình, càng ngày càng nhiều người, hoàn toàn chặn tầm mắt của anh, có người ôm lấy anh…. Miệng còn nói cái gì đó, nhưng cái gì anh cũng không nghe rõ ràng lắm, anh chỉ mở to hai mắt, nhìn trong bóng dáng đám người mông lung này.
Tích …. Anh nghe được âm thanh gì đó… hình như là điện tâm đồ.
Tích … Lại là một tiếng . Anh lắc đầu mình, muốn để bản thân thanh tỉnh một chút, nhưng lồng ngực anh truyền đến một tiếng trận kịch. Tích… lại là một tiếng rất dài.
“ Thêm một lần nữa, huyết áp tăng lên.”
“Ầm…” Điện chích rất nhanh….