Vợ Cũ Của Tổng Tài Lạnh Lùng

Edit: Mưa bay

Beta: Cindy

“Tuyết Y, con đã tới, mọi người rất nhớ con.” Viện trưởng kéo tay cô vào phòng.

“Viện trưởng, con nghe nói nơi này bị người khác mua lại hiện tại phải giản tán đúng không ạ?” Cô cũng không nói nhiều mà trực tiếp hỏi vào vấn đề luôn.

“Đúng vậy, có một công ty mua khu này bọn họ cho rất nhiều người đến đánh giá, nghe cuối tuần sẽ động thổ, nhưng đối với cô nhi viện thì vẫn chưa có kế hoạch cụ thể hiện tại chỉ lo sợ trong lòng thôi.” Viện trưởng đỏ mắt nói.

“Không có cách nào khác sao ạ?” Cô lo lắng hỏi lại.

“Có, trừ khi con bỏ ra số tiền cao hơn mua lại nhưng ai có thể đấu lại công ty địa ốc chứ? Huống chi bọn họ còn hỗ trợ chính phủ nữa. Ta đã thử đến các tổ chức từ thiện khác xin giúp đỡ thì bọn họ chỉ nói sẽ an bài, về chuyện an bài như nào thì đến bây giờ vẫn chưa thấy hồi âm.” Viện trưởng tức giận bất bình cũng bất đắc dĩ nói.

“Vậy bây giờ phải làm sao đây? Những đứa trẻ kia họ không quan tâm nữa sao?” Cô chỉ ra phía ngoài nơi bọn trẻ đang cười đùa.

“Ta cũng không biết nữa, đi bước nào lo bước ấy vậy dù sao ta cũng quyết tâm bảo vệ bọn trẻ.” Viện trưởng kiên quyết nói.

“Viện trưởng, hiện tại không nên gấp chúng ta có thể nghĩ ra biện pháp.” Tuyết Y nhất thời không biết làm gì, cô chỉ có thể an ủi viện trưởng.

Viện trưởng nói đúng, cô cũng sẽ sống chết bảo hộ những đứa trẻ kia. Tình cảm của cô với nơi này không đơn giản, có thể nói nơi này là gia đình của cô.

Trước đây bố mẹ cô làm việc tại cô nhi viện này nên thời thơ ấu của cô đều trải qua tại đây. Từ nhỏ cô sống cùng những đứa trẻ đáng yêu bị mọi người vứt bỏ, ở lâu nên tình cảm với những đứa trẻ càng cảm thấy trân quý. Sau này, cô nhi viện phát sinh hỏa hoạn, cha mẹ cô vì cứu đứa trẻ mải chơi nên cùng táng thân nơi biển lửa kia, bọn trẻ thì không thiếu ai cả. Năm ấy cô chỉ mới 6 tuổi.

6 tuổi chứng kiến thân thể cha mẹ bị cháy đen đau đớn gào khóc la hét nhưng không ai đáp lại cả, kinh sợ, mịt mờ như dã thú đang gặm nhấm tâm hồn nhỏ của cô.

Chuyện cũ bi thương này chỉ có viện trưởng biết. Từ đó về sau cô liền lấy cô nhi viện làm nhà, mãi sau khi cô phải đi học, làm việc thì mới rời đi. Cho nên trước khi kết hôn thì đối với cô nhà chính là cô nhi viện này.

Đi làm thậm chí khi đã kết hôn rồi cô cũng không quên quay về thăm nơi này, có khi thì gửi tiền về.

Hiện tại, cô làm sao có thể trơ mắt nhìn nơi mình lớn lên bị san thành bình địa hoặc có thể trở thành trung tâm thương mại hay nhà của nhà giàu nào đó. Không được, chỉ cần cô còn sống thì sẽ nhất định bảo vệ cô nhi viện này, bảo vệ ngôi nhà này.

Trong đầu cô lúc này xuất hiện một ý nghĩ. Tuy rằng tiền lương của cô rất cao nhưng nếu mua lại khối đất này từ công ty địa ốc thì chính là lấy trứng chọi đá. Nếu tình hình xấu thì cô sẽ không ngại mà lấy ngôi nhà Cảnh Nhất Phi tặng kia bán đi lấy tiền đó lo cho cô nhi viện.

“Viện trưởng, con đã nghĩ được biện pháp rồi, người cùng mấy dì cứ tiếp tục chăm sóc bọn trẻ.” Tuyết Y bắt đầu nói ra ý tưởng của mình cho viện trưởng. Viện trưởng cầm lấy tay cô cảm động không nói lên lời.

—oOo—

Hết chương 79


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui