Vùng ngoại ô phía Bắc, nhà tù dành cho nữ phạm nhân.Cánh cửa sắt nơi ngục tù nặng nề mở ra kèm tiếng “loảng xoảng”.
Vài bông tuyết bay vào trong, rơi trên người Bùi Niệm.“Sau khi ra ngoài, cố gắng làm người tốt.” Nữ cảnh ngục nhìn cô gái phía trước mỹ lệ như ngọc, gương mặt còn trắng hơn tuyết, lắc đầu thở dài, “Cứ đi thẳng, đừng quay đầu.”Bùi Niệm gật đầu, ra cửa chính.
Nơi này có thể nói, chính là người ra tù, không thể quay đầu nhìn lại, không quay về lối cũ.Bên ngoài tuyết đã rơi rất dày, lại là một mùa đông lạnh lẽo.Cô nhớ rõ khi mình cũng vào tù trong buổi đông như vậy.
Ngày đó, cô ngồi trên xe cảnh sát, luôn nhìn ngoài cửa sổ.
Nhưng trừ mảnh trắng mênh mông ở ngoài, cô cũng chẳng thấy gì.Người nọ, không xuất hiện.
Cô đợi một tháng, chờ tờ giấy thỏa thuận ly hôn.Quần áo Bùi Niệm, là đồ cô mặc trước khi vào tù.
Dáng người cô gầy hơn khi ấy nhiều.
Mặc quần áo trên người trông thùng thình, trông cô nhỏ yếu vô cùng.Dù thời tiết lạnh như vậy, nhưng cô vẫn thở đều thu không khí mới vào người.
Suốt sáu năm qua cô đều không cảm nhận được không khí như vậy. Bốn năm trước, cô cao cao tại thượng làm đại tiểu thư nhà họ Bùi.
Bốn năm sau, ánh sáng trên đầu nàng trở nên thật thảm thiết.Hiện Bùi Niệm không có tiền trên người, cô chuẩn bị đi bộ xuống núiNgục giam đằng sau ngày càng xa cô.
Cô cuối cùng cũng rời xa chỗ ác mộng kia.
Cuối cùng, cũng tự do.Một chiếc Land Rover màu đen dừng trước mặt cô.
Cửa xe mở ra, văn nhã có lễ nghĩa, người đàn ông đeo kính bước xuống xe, cầm túi hành lý trên tay cô “Bùi tiểu thư, tôi tới đón người.
Mời tiểu thư lên xe.”Bốn năm trước, người đàn ông này luôn gọi cô là mợ Lục.
Hiện tại, người này đã sửa miệng, gọi cô là Bùi tiểu thư.Bùi Niệm lên xe, “Tử Khâm, anh ta đâu?”Cố Tử Khâm đỡ mắt kính, “Tổng giám đốc Lục có việc nên không thể đi được.”Một câu nhàn nhạt đã đuổi cô đi.
Cô đã ký giấy thỏa thuận ly hôn, không còn quan hệ vợ chồng thân mật với anh.
Anh chịu cho người đón khi cô ra tù đã là ân huệ lớn rồi. Có chút trào phúng trên mặt Bùi Niệm.“Tử Khâm, con tôi hiện ở đâu? Ai ở chăm sóc nó? Nó ổn chứ?”Cố Tử Khâm quay đầu, “Cô chủ rất tốt, rất thông minh……”“Gia Gia……” Hai chữ cất lên từ miệng Bùi Niệm, “Hiện tại tôi có thể thấy nó không?” Cô vừa sinh Gia Gia đã phải vô tù, khi ấy con bé còn rất nhỏBốn năm, suốt bốn năm cô chưa từng gặp Gia Gia.Sắc mặt Cố Tử Khâm có chút khó xử, “Cô Bùi, tổng giám đốc Lục nói khi thời cơ chín mùi, cô sẽ nhìn thấy con bé.”Thời cơ chín mùi…… Khi nào mới là thời cơ chín mùi?Hàng mi dài của Bùi Niệm khẽ rủ xuống, ánh mắt nhìn qua tuyết trắng xóa bên ngoài cửa sổ “Lục Thiệu Đình kết hôn rồi sao?”Cô biết mình đang tự rước lấy nhục, biết rõ còn cố hỏi.
Lục Thiệu Đình là người đàn ông cô không từ thủ đoạn mới có được.
Năm đó, cô thành công chia rẽ đôi uyên ương nhiều người hâm mộ nhất Bắc Thành.
Khiến cô bị bao người phỉ nhổ.Mà hiện tại, cô cũng ly hôn với Lục Thiệu Đình rồi, sao anh có thể không cưới người phụ nữ kia cho được... “Tổng giám đốc Lục đã kết hôn.”Đáp án nằm trong dự tính của Bùi Niệm.
Khóe miệng tinh xảo nâng khẽ, không biết đang cười hay có ý khác.
Tiếp sau, cô cũng không nói gì, trong xe là khoảng không yên lặng.Cố Tử Khâm ngừng xe trước căn biệt thự nhỏ, cầm hành lý Bùi Niệm xuống xe, mở cửa, “Cô Bùi sẽ ở đây.”Ánh mắt Bùi Niệm đánh giá toàn bộ căn phòng, tiện đà quay đầu nhìn về phía Cố Tử Khâm “Lục Thiệu Đình đang thương hại tôi sao?”Trên mặt Cố Tử Khâm không có biểu cảm gì khác, giọng điệu vẫn cung kính như cũ, gãi đúng chỗ ngứa, “Cô Bùi không cần suy nghĩ nhiều, cứ ở đây là được.”Khi Cố Tử Khâm đi tới cửa, nhớ ra một chuyện, lại quay vào, đặt tấm thẻ lên bàn trà, “Cô Bùi, bà Bùi ở viện dưỡng lão Di Tâm.”Sau khi cha mẹ mất, bà và Lục Tĩnh Gia là người thân nhân duy nhất trên đời của cô..