" Tôi đưa anh đến bệnh viện."- Thẩm Nhược Giai lo lắng nói.
"Không cần đưa tôi về nhà."
"Nhưng mà anh..."
"Tôi không muốn quay lại về đó.
Đưa tôi về nhà."- Phelan khó khăn nói.
Nhìn anh như vậy cô không hỏi nhiều thì ra anh thực sự không thể uống rượu vừa rồi nhất định là uống đỡ hộ cô.
Thẩm Nhược Giai đưa anh trước cổng khu biệt thự bảo vệ nhìn anh ngồi ghế phụ mới mở cửa cho hai người, xe chạy đến căn biệt thự anh, cô liền xuống xe đỡ anh vào nhà muốn gọi người ra giúp lại không có ai.
"Có thuốc không? Tôi lấy cho anh."- Thẩm Nhược Giai thấy lưng anh ướt sũng mồ hôi lo lắng đặt anh ngồi xuống ghế sofa phòng khách.
"Ngăn tủ."-Phelan chỉ hướng tủ kệ tivi
Thẩm Nhược Giai đứng dậy đến chiếc tủ anh chỉ mở ngăn kéo ra bên trong toàn là thuốc dạ dày, cô lấy một gói pha với nước đưa anh uống.
Phelan uống một hơi hết sạch cốc thuốc.
Nhìn anh ổn hơn nhiều, Thẩm Nhược Giai thở thào nhẹ nhõm muốn rời đi, nhận ra không thể để anh nằm đây, dù sao cũng là sếp, giúp người giúp cho chót.
Cô lại đưa anh về phòng ngủ lần trước bản thân đã ngủ, đặt anh xuống giường tháo giày cho anh.
Thấy anh còn chút khó chịu cô lại giúp anh tháo cúc cổ áo nào ngờ bị anh bắt lấy.
"Cô làm gì vậy?"
"Tôi...tôi chỉ muốn giúp anh thoải mái hơn."
"Cô đang câu dẫn tôi sao?"
"Tôi không có."- Thẩm Nhược Giai oan uổng hét lên nào ngờ bị anh kéo ngã xuống giường.
"Anh làm gì vậy? Thả tôi ra, không thả tôi ra, đồ khốn nạn...."- Thẩm Nhược Giai hét lên không ngừng chống cử.
Dù cô giãy giụa thế nào cũng bị người đàn ông này bắt lấy không thể thoát nổi.Đêm đó Thẩm Nhược Giai vô vọng trong đầu cô hỗn loạn phức tạp hình ảnh cuối cùng Thẩm Nhược Tư đang đợi cô ở nhà.
Sau cơn mê man qua đi, Thẩm Nhược Giai bò dậy khỏi chiếc giường nhắt lại quần áo mình mặc vào.
Lúc này đã quá nửa đêm Thẩm Nhược Giai lao ra khỏi phòng bị cánh tay bắt lấy.
"Tôi đưa em về."-Thẩm Nhược Giai sợ hãi rút tay về ánh mắt nhìn Phelan giống như nhìn ác quỷ đầy sợ hãi.
"Tôi tố cáo anh."- Thẩm Nhược Giai run rẩy nói.
"Được thôi, tôi cũng muốn xem ruốc cuộc họ sẽ tin cô hay tin kẻ lắm tiền như tôi."-Phelan ngược lại thái độ bĩnh tĩnh không giống gì một kẻ vừa cưỡng ép người khác.
Thẩm Nhược Giai ngẩn người, đúng vậy ai sẽ tin cô cơ chứ.
Cùng lắm họ sẽ nghĩ vì anh không trả cô hợp lý, lên cô mới quay lại kiện anh.
Anh chỉ mất chút tiền có thể giải quyết còn cô thì sao? Mất hết tất cả con gái có cũng sẽ bị mang tiếng.
Cô đúng là quá ngây thơ trong cái thế giời này
Thẩm Nhược Giai lùi lại phía sau co chân lại chạy ra khỏi khu biệt thự cô quên mất đây là ngoại thành phố, cô cứ lê cơ thể đầy thương tích của mình trên đường, bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại reng.
Thẩm Nhược Giai nhìn số điện thoại không kìm được nước mắt bật khóc trong đêm.
Giang Tiểu Mỹ lái xe đến đón cô bên lề đường.
Thẩm Nhược Giai dựa vào ghế nhắm mặt lại cả cơ thể mệt mỏi đến nỗi ngón tay cũng không muốn động đẩy.
Cả một dọc đường luôn có một chiếc xe đi theo hai người về chung cư.
Giang Tiểu Mỹ nhận ra chiếc xe đó là của ai nếu không phải Thẩm Nhược Giai đi cũng không vững thì cô lao đến cho anh ta một cái bạt tai.
Thẩm Nhược Giai trở về lập tức nhốt mình trong nhà tắm không ngừng kỳ cọ bản thân đến bật cả máu cuối cùng cô đứng dưới vòi nước xả và người mình không ngăn được giọt nước mắt mình.
"Mẹ ơi, mẹ." - Bên ngoài Thẩm Nhược Tư không ngừng đập cửa khóc lóc.
Tiếng khóc lôi Thẩm Nhược Giai trở về thực tại.
Thẩm Nhược Giai bước ra khỏi phòng tắm ôm lấy Thẩm Nhược Tư vào lòng trèo lên giường chui vào trong chăn nhắm mắt lại ngủ.
Ba ngày sau đó, Thẩm Nhược Giai đều ở nhà ôm con xem phim hoạt hình.
Giang Tiểu Mỹ trong lòng căm hận Phelan, vẫn đến công ty giờ cô nàng không thể có chuyện gì nhà còn hai miệng ăn đang đợi cô.
Giang Tiểu Mỹ biết tâm trạng Thẩm Nhược Giai chưa ổn định, tan làm tới siêu thị mua vài thứ về làm lẩu cay.
Thẩm Nhược Giai mỗi khi có chuyện đều muốn ăn đồ cay bởi chỉ có vị cay khiến cô cảm nhận được mùi vị.
Giang Tiểu Mỹ xách túi to túi nhỏ ra khỏi siêu thị.
Ngoài làm lẩu cay phải nấu vài món ăn dinh dưỡng cho Thẩm Nhược Tư không thể để con bé giống cô được.
Đúng lúc này Giang Tiểu Mỹ thấy bóng hình quen thuộc dựa vào xe của mình.
Tiểu Tiêu đầu tóc rối bù quần áo xộc xệch cũng phải mấy ngày không thay rồi ngón tay kẹp điếu thuốc thở ra từng làm khói trắng vừa thấy cô hắn liền vất điếu thuốc lá xuống đất bên dưới không ít đầu lọc thuốc xem ra đã đợi cũng rất lâu rồi.
"Mỹ Mỹ."
Giang Tiểu Mỹ cất đồ trong cốp xe lên xe đóng cửa rồi lái đi cả quá trình đều không nhìn thấy Tiểu Tiêu hoàn toàn coi hắn là khói bụi ngay cả hít phải cũng cảm thấy khó chịu trong người không muốn quan tâm hắn.
Hắn biết cô hận hắn năm đó bỏ cô nhưng hắn không ngờ nó lại sâu đến vậy.
Hắn làm tổn thương người con gái yêu hắn nhất thật rồi..