Hạ Uyển Lâm bật cười khi nghe thấy những lời nói của Hạ Uyển Đình.
Cô không biết chị ta ngu ngốc nghĩ vậy hay cho rằng cô cũng ngu ngốc như chị ta.
Cô từ từ bước đến, ghé sát vào tai Hạ Uyển Đình.
"Sao chị vẫn ngây thơ như vậy? Chị nghĩ rằng tôi không có sự chuẩn bị gì sao?"
Cô ta vừa nói vừa ép sát Hạ Uyển Đình, trong một không gian chật hẹp lại bị vây khốn ở giữa khiến cô hô hấp khó khăn.
"Cũng phải cảm ơn chị đã dẫn tôi tới chỗ không có camera giám sát này."
Giọng nói cô ta lạnh lùng, tàn nhẫn, gương mặt thiên sứ mang theo nụ cười vô hại nhưng lại ẩn chứa tâm địa rắn độc đang đeo bám cô không ngừng.
Ngay khi Hạ Uyển Đình không chú ý, cô ta dùng sức đẩy cô xuống lầu.
Hạ Uyển Đình không khỏi hốt hoảng, hai tay theo bản năng ôm chặt bụng mình.
Cô cứ như vậy theo cầu thang rơi xuống lầu, thân thể nhỏ nhắn, mềm oặt nằm đó, một dòng máu đáng sợ chảy ra.
Hạ Uyển Đình muốn mở miệng kêu người nhưng cô không thể nào nói được, tiếng nói phát ra chỉ là những tiếng ú ớ nhỏ, không gây ra chút sát thương nào.
Mí mắt Hạ Uyển Đình nặng dần, vết thương trên đầu khiến tầm nhìn cô bị hạn chế.
Trước lúc hoàn toàn mất đi ý thức, cô kịp trông thấy Hạ Uyển Lâm đau đớn nằm bên cạnh, hô hoán gọi người.
Hạ Uyển Đình không khỏi nhếch lên một nụ cười tự giễu.
Cô thua rồi, đều trách cô dẫn sói vào nhà, tin lầm người lâu đến vậy
Cô đưa tay lên xoa bụng.
Con à! Mẹ vô dụng không thể bảo vệ hai đứa rồi.
_______________________________________________
Hạ Uyển Đình tỉnh dậy ở một phòng bệnh đặc biệt, cô đã mê man gần ba ngày ở bệnh viện tư nhân đứng đầu thành phố.
Phản ứng đầu tiên của cô là xem thử mình đã chết chưa.
Cô khó chịu mở mắt ra, ánh sáng rọi vào khiến cô vội đưa tay lên che mắt.
Ở đây không có ai, yên tĩnh đến mức cách biệt với thế giới.
Hạ Uyển Đình lần theo chiếc chuông treo bên cạnh gọi người vào.
Một lúc sau có vị bác sĩ chạy đến, bà ta tỉ mỉ khám từng vết thương trên người cô, xác định cô đã hoàn toàn không sao mới thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Uyển Đình cảm thấy có gì đó không đúng, nếu cô nhớ không lầm trước lúc ngất đi, cô và Hạ Uyển Lâm có xảy ra tranh chấp, sau đó không biết làm cách nào xuất hiện ở đây.
"Bác sĩ, cho hỏi tôi sao lại ở đây vậy?"
Vị nữ bác sĩ nhìn cô ái ngại, cùng là phụ nữ nên bà hiểu tâm lí của cô, nhưng trên cương vị là lý bác sĩ, cô có quyền biết sự thật.
Bác sĩ Dư đơn giản thuật lại mọi việc cho cô nghe.
Hôm đó cô cùng một người phụ nữ khác được đưa vào bệnh viện trong tình trạng nguy kịch, máu chảy không ngừng.
Nhưng người kia may mắn hơn, cùng là mang thai nhưng chỉ bị chấn thương nhẹ.
Người đi cùng với cô lại càng kỳ quái hơn nữa, anh ta sau khi nghe tin Hạ Uyển Đình sẽ khó có thai lập tức bỏ đi đến nay chưa quay lại, thậm chí còn không thanh toán tiền viện phí.
Bác sĩ Dư chứng kiến cũng hiểu được đôi chút, này là muốn trực tiếp vứt bỏ cô, mặc cô tự sinh tự diệt.
Hạ Uyển nghe xong sa sầm mặt mày, vốn sắc mặt cô đã không được tươi tắn sau ca phẫu thuật kéo dài, nay lại càng thảm hại hơn như bị rút cạn sinh khí.
Cô gào thét đau đớn trong tuyệt vọng, hai tay ôm chặt vùng bụng phẳng phiu của mình.
Nhỏ quá.
Hai đứa con của cô ở đâu?
Hạ Uyển Đình chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như lúc này, trái tim như bị người ta hung hăng xé ra làm trăm mảnh, hung hăng chà đạp rồi lại hung hăng nhét vào.
Cô ngã vật ra giường, hai tay vẫn ôm bụng muốn cảm nhận được hơi ấm hai đứa bé.
Con cô đã được hơn bốn tháng rồi, nó đã có hình hài hoàn chỉnh, nó cũng có linh hồn, cũng biết đau.
Cô gào khóc nấc lên, bất ngờ bật dậy túm lấy vạt áo vị nữ bác sĩ, cánh tay cô nắm chặt như nắm lấy chiếc phao cuối cùng của sinh mệnh.
"Bác sĩ, cầu xin bà hãy cứu con tôi! Nó vẫn ở đây, nó đã được hơn bốn tháng rồi, tôi cũng đã chuẩn bị mọi thứ chờ ngày nó chào đời.
Sao có thể xảy ra chuyện này được chứ? Chuyện này là không thể?"
Biết Hạ Uyển Đình đang trong trạng thái không tỉnh táo, bà chỉ đành tiêm cho cô một liều thuốc an thần có dược tính gây mê.
Hạ Uyển Đình ú ớ vài câu rồi nhắm mắt lại trong vô thức, vệt nước mắt chưa được lau vẫn đang chảy dài xuống gò má lạnh ngắt.
Bác sĩ Dư khép cửa lại, bà nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Bà chú ý đến người đàn ông mấy ngày nay vẫn luôn canh trước cửa không rời nửa bước.
Bà nhẹ nhàng tiến đến nói Hạ Uyển Đình tạm thời không sao, người kia mới yên tâm đôi chút
"Bác sĩ Thẩm, cậu không vào sao?"
Tối hôm qua bà đã chứng kiến anh điên loạn tới nhường nào, ánh mắt đục ngầu ra lệnh cho tất cả mọi người bằng mọi cách phải cứu sống cô.
Thẩm Trì khẽ lắc đầu, ánh mắt từ đầu tới cuối đều không rời khỏi người con gái đang nằm trong kia.
Không ai biết khoảnh khắc đó anh sợ tới mức nào, cơn ác mộng mười năm trước đột nhiên chiếm lấy anh.
Mười năm rồi.
Cuối cùng anh cụp mắt trở về với dáng vẻ lạnh lùng trước đây, cúi đầu cảm ơn bác sĩ, không chần chừ lao ra khỏi bệnh viện..