Hạ Uyển Đình nắm chặt xấp giấy tờ trong tay, ánh mắt cô kiên định hơn bao giờ hết.
"Thẩm tiên sinh, cảm ơn anh, đây thật sự là thứ tôi cần."
Thẩm Trì nghe cô nói vậy rất vui, anh bàn bạc với người đàn ông kia một chút nữa rồi đưa cô về.
Hạ Uyển Đình không khó để nhận ra tâm trạng Thẩm Trì hôm nay khá tốt.
Hắn dường như cao hứng đến lạ, nét mặt toát lên vẻ thoả mãn, hành động, cử chỉ cũng vì thế trở nên ôn nhu hơn.
Về đến nhà, Thẩm Trì nói cô lên phòng nghỉ ngơi chút còn bản thân xuống bếp làm chút đồ.
Cô nhanh nhẹn chạy lên tẩy trang sơ qua, lúc xuống tới nơi đã thấy Thẩm Trì đeo tạp dề đang thành thục cắt từng lát thịt.
Hạ Uyển Đình cũng đi đến phụ giúp, cô ở nhờ nhà người ta, đây cũng chỉ là chút chuyện nhỏ cô có thể làm.
Thẩm Trì yên lặng ngắm nhìn cô từ đằng sau, thân thể nhỏ bé, mềm mại của cô như đang thách thức sức chịu đựng của hắn.
Người trước mặt là người tâm tâm niệm niệm trong lòng, nhưng chỉ có thể đứng từ xa theo dõi, muốn tiến một bước kéo gần khoảng cách của hai người nhưng cũng sợ cô sẽ hoảng sợ bỏ chạy.
Hạ Uyển Đình bất chợt quay ra đằng sau, cô trông thấy ánh mắt rực lửa chiếm hữu cùng tình cảm sâu đậm của Thẩm Trì, theo bản năng cơ thể bất giác lùi người lại.
"Thẩm tiên sinh, tôi..."
Cô lắp bắp không thành tiếng, mấy ngày nay cô mơ hồ phát hiện điều gì đó từ Thẩm Trì, nhưng cô cũng không dám chắc điều đó.
Như thể nhìn cô mà nhớ đến một người khác vậy.
"Doạ em sợ rồi sao?"
"Không...!không có"
Thẩm Trì thở phào nhẹ nhõm, tuy anh biết cô nói dối nhưng cũng không nỡ vạch trần, biểu cảm của cô lúc đó đã vô tình tố cáo tất cả rồi.
Trong bữa ăn, Hạ Uyển Đình uống chút rượu lấy can đảm, cô nhìn thẳng vào Thẩm Trì to gan lớn mật hỏi.
"Thẩm tiên sinh, anh đã có người mình thích chưa?"
Một khi lời nói đã cất ra, Hạ Uyển Đình mới thấy hối hận.
Nhưng cô không cho phép bản thân lùi bước, sự tốt bụng của Thẩm Trì khiến cô không an tâm.
Cũng có thể là cô nghĩ nhiều, nhưng nếu như vậy cô sẽ dọn khỏi đây ngay lập tức.
Thẩm Trì vẫn đăm chiêu nhìn cô, không khí bàn ăn có chút ngột ngạt.
Hạ Uyển Đình không chịu được bầu không khí này, cô cầm ly rượu nhấp một ngụm nhỏ khiến cho bản thân thêm mạnh mẽ.
"Em thật sự muốn biết?"
Hạ Uyển Đình gật đầu.
Thẩm Trì trầm ngâm suy nghĩ không biết nên bắt đầu từ đâu.
Hắn nhận ra được suy nghĩ của cô, cũng biết được những băn khoăn lo sợ trong lòng cô.
Thẩm Trì cười khổ, không ngờ tấm lòng của hắn lại khiến cô lo lắng, bất an như vậy.
Ánh mắt hắn từ đầu đến cuối đều không rời khỏi cô, trong đó chứa đựng khát khao không hề giấu giếm.
"Phải nói sao đây? Chuyện cũng từ lâu rồi, nhiều thứ tôi không còn nhớ rõ..."
"Tôi lần đầu gặp cô ấy là vào năm 16 tuổi, ôm tương tư đến tận bây giờ..."
"Chúng tôi chỉ ở chung có ba tháng, cô ấy còn nhỏ lắm, không hiểu được những suy nghĩ của tôi..."
"Cô gái đó rất gầy, khuôn mặt lúc nào cũng lấm lem bùn đất nhưng đôi mắt lại trong trẻo vô ngần.
Tôi nhớ có một hôm bị cô giáo phạt, cô gái ấy không ngần ngại đánh nhau với lũ trẻ, trộm về cho tôi một thanh kẹo.
Cô không biết đâu, đó là thứ ngọt ngào duy nhất tôi nhận được trong 16 năm cuộc đời."
Hạ Uyển Đình lắng nghe rất chăm chú không hề xen vào.
Cô không nghĩ một người đàn ông thành đạt như Thẩm Trì lại mãi nhớ nhung một người từ hơn mười năm trước.
Nghe đến đây cô đã có thể nhẹ nhõm hơn, ít ra hắn sẽ không có ý định xấu gì với cô.
Thấy Thẩm Trì ngừng lại, Hạ Uyển Đình tò mò hỏi thêm.
"Giờ anh còn gặp cô ấy không?"
Gặp được rồi.
Cô ấy đang ở trước mặt tôi.
Thẩm Trì muốn hét lên như vậy nhưng lại không muốn cô sợ hãi.
Hắn muốn cho cô thời gian tiếp nhận tình cảm của mình, từ từ lệ thuộc vào hắn.
Thẩm Trì yên lặng một lúc mới cất lời.
"Không có! Cô ấy không nói lời nào đã trực tiếp rời đi rồi, ngay cả một bức thư cũng không lưu lại."
Hạ Uyển Đình thật to mò muốn biết cô gái đó là ai.
Sao có thể phụ tấm lòng một người tốt như vậy.
"Vậy anh có tính đi tìm cô ấy không?"
Hạ Uyển Đình hỏi xong mới cảm thấy mình thật thừa hơi, đấy là chuyện riêng của người ta, cô sao lại cứ luôn muốn biết.
"Tôi có tìm, cô ấy sống không tốt nhưng tôi lại không có cách nào cứu cô ấy ra.
Tôi vẫn cố không muốn chấp nhận nhưng cũng không thay đổi được sự thật, mười năm này tôi đã triệt để mất đi cô ấy rồi."
Giọng nói Thẩm Trì có chút run run khi nói đến cuối đủ biết anh yêu cô gái này đến nhường nào.
Hạ Uyển Đình rất muốn an ủi anh nhưng lại không biết nên làm thế nào.
Cô từ từ chạm nhẹ lên mu bàn tay anh, ra hiệu cho Thẩm Trì ngẩng đầu lên.
"Tôi nghĩ là cô gái đó chưa quên anh đâu, chỉ là do thời gian quá lâu cũng không nhớ được.
Anh nếu vẫn chưa quên được sao không thử liều một lần, cho dù kết quả như nào cũng không hối tiếc.
Đừng như tôi, nghĩ rằng có thế đời đời kiếp kiếp, nhưng cuối cùng một kiếp cũng không vượt qua được.".