Hạ Uyển Đình đi vào trong nhà liền nghe người làm nói hôm nay có khách.
Cô không dám tự tiện vì có thể là đối tác của Cố Thần.
Đang lúc Hạ Uyển Đình lưỡng lự thì một giọng nói quen thuộc đập vào tai cô, cô nhìn sang thấy Hạ Uyển Lâm đang ngồi vắt vẻo trên ghế, bên cạnh là Cố Thần.
Cô không hề biết hôm nay hắn về sớm, lại càng không biết hôm nay Hạ Uyển Lâm sẽ ghé thăm.
"Sao em đến mà không nói chị biết làm chị chưa kịp chuẩn bị gì?".
Hạ Uyển Lâm bật cười đầy thích thú, cô ta bám lấy cổ Hạ Uyển Đình lấy lòng như một đứa em ngoan, hoàn mỹ: "Chúng ta là người một nhà mà chị còn câu nệ như vậy, chị làm em buồn lắm đấy."
Nói xong cô còn giơ hai túi đồ to bự mình mang ở nhà đến: "Cha nói em phải đến tận nơi cảm ơn anh chị, ông nói tấm bằng du học sinh của em nếu không có đất dụng võ sẽ đánh em chết."
Hạ Uyển Đình nhìn vẻ mặt đáng thương của em gái liền cười hiền, cô đã nghe qua khả năng của Hạ Uyển Lâm mới dám nhờ vả Cố Thần, không ngờ hắn lại đồng ý nhanh vậy, hoàn toàn không phải suy nghĩ.
Hạ Uyển Lâm đưa hai túi đồ lỉnh khỉnh cho người giúp việc nhìn qua có vẻ rất nặng nhọc.
"Ấy chết! Không ngờ đã muộn như vậy còn làm phiền anh rể chạy từ công ty về tiếp em, em xin phép về trước không làm phiền anh chị." Cô làm bộ quýnh quáng nhìn đồng hồ.
Hạ Uyển Đình chưa kịp buông lời níu giữ thì Cố Thần đã nhanh hơn cô, hắn buông tờ báo đang cầm xuống cất giọng: "Không phiền, cũng gần tới giờ cơm trưa em ở đây ăn cùng Đình Đình luôn, vả lại nếu đồn ra ngoài lại mang tiếng Cố gia không tiếp đón chu đáo.
Phải vậy không Đình Đình?"
Hạ Uyển Đình lần đầu nghe thấy Cố Thần gọi mình là Đình Đình đầy thân mật trước mặt người khác nên có chút khẩn trương.
Cả khuôn mặt cô toát lên vẻ hạnh phúc mỹ mãn, cô thậm chí không mảy may nghi ngờ sự nhiệt tình của Cố Thần.
Cô cũng rất nhanh liền phụ họa theo hắn: "Phải đó Uyển Lâm, em cất công đến đây phải ăn chung với anh chị bữa cơm rồi hãy về, nói với cha người nhà nên giúp đỡ lẫn nhau, bảo cha lần sau đừng khách khí như vậy nữa."
Hạ Uyển Lâm gật đầu lia lịa, cô toan cầm lấy những món đồ theo chân Hạ Uyển Đình vào nhà bếp thì bị Cố Thần gọi giật lại.
"Nhà đâu thiếu người giúp việc mà em phải tự mình xuống bếp, để đấy Đình Đình làm được rồi.
Tay nghề cô ấy rất tốt, hôm nay cho em mở mang tầm mắt "
"Lợi hại vậy sao? Hôm nay em phải chiêm ngưỡng tài năng của chị mới được." Cô làm ra vẻ ngạc nhiên mang theo chút sủng nịnh mà nói với Hạ Uyển Đình.
"Chút chuyện vặt thôi đừng để ý, hai người cứ ra ngoài chơi trước đi." Hạ Uyển Đình nhanh chóng xách theo túi lớn túi nhỏ vào phòng bếp, cô còn thuận tay đẩy hai người kia ra khỏi cửa.
Cố Thần làm như không để ý, hắn đứng bật dậy nói với Hạ Uyển Lâm: "Em theo tôi lên đây xem qua một chút về công việc, ngày mai có thể bắt đầu đi làm được rồi."
Hạ Uyển Lâm dường như không tin vào tai mình, chức vị ở Cố thị khó tranh như vậy cô có thể giành được không tốn chút sức.
Tất cả đều nhờ vào ông anh rể yêu dấu của cô.
Hạ Uyển Lâm mỉm cười đầy mờ ám.
Cô quay phắt người về phía Hạ Uyển Đình nói lớn: "Em nhất định sẽ cố gắng, ở công ty sẽ không làm mất mặt hai người."
Chà! Kinh hỷ lớn như vậy, nói xem cô phải làm cách nào báo đáp chị gái yêu quý đây?
Hạ Uyển Lâm không để ý đến ánh mắt phức tạp của người làm, cô chạy thật nhanh theo Cố Thần leo lầu, miệng không ngừng nở nụ cười đắc ý.
Vừa lên tới thư phòng Cố Thần đã đưa cho cô một tập tài liệu dày đặc để làm quen với công việc, Hạ Uyển Lâm rất không đành lòng đón lấy nhưng vẫn phải ra vẻ kính nghiệp.
Cô cầm lên nhưng mắt không nhìn vào văn kiện mà từ đầu đến cuối đều chăm chăm nhìn Cố Thần.
Cố Thần đang xem xét hợp đồng liền phát hiện ai đó đang nhìn mình, hắn ngẩng đầu trông thấy ánh mắt nóng bỏng không che giấu của Hạ Uyển Lâm, cả người nóng đến cực hạn.
"Sao lại nhìn tôi?" Có thể nói bây giờ hắn đã gấp đến đỉnh điểm nhưng vẫn phải giở giọng chính nhân quân tử.
"Không có gì..." Hạ Uyển Lâm buông xấp tài liệu trên tay xuống, cô đẩy ghế tựa đến gần hơn Cố Thần, "Chỉ là đột nhiên ghen tỵ với chị Đình Đình tốt số, cưới được một người chồng tốt như anh rể."
Cố Thần cũng phát hiện được hành động trêu ghẹo mang tính công khai của cô, các mạch máu trong người căng hơn bao giờ hết.
Hầu kết hắn lên xuống đều đều, giọng nói cũng trầm thấp nhuốm đầy hương vị dục thể.
"Em xinh đẹp như vậy khẳng định không thiếu đàn ông vây quanh, hà cớ gì phải ghen tỵ với người khác."
"Nhưng đâu phải đàn ông nào cũng mị lực như anh đâu, đàn ông như anh em đúng là lần đầu được nhìn thấy, không khỏi sinh lòng vọng tưởng.".