Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi


“Oan ức mẹ chồng tương lai cho, dù có ấm ức đến đâu cũng phải chịu đúng không?”
Trác Huyên dựa vào ngực Dụ Lâm Hải, khuyên anh một cách thấu tình đạt lý: “Anh Hải, anh đừng vì em mà mâu thuẫn với mẹ, vậy thì tội của em lớn lắm.

Thật ra thì không phải bà ấy không thích em, chỉ là vì cô em, cho nên mới sinh ra lòng thù địch mà thôi, nhưng cô em là cô em, em là em, em tin rằng nếu thành tâm thành ý thì những thứ cứng như kim loại và đá cũng có thể nứt ra.

Chỉ cần chúng ta yêu nhau thật lòng, một ngày nào đó bà ấy sẽ chấp nhận chúng ta thôi…”
Còn hai ngày nữa là hôn lễ của bọn họ rồi, tuyệt đối không thể có một chút sai sót!
Còn về Dụ Phượng Kiều, bà muốn chết, vậy thì sẽ để bà chết.
Dụ Lâm Hải nhàn nhạt “ừ” một tiếng, thái độ của mẹ đoạn tuyệt như vậy, trực giác nói cho anh biết hôn lễ sắp tới e rằng sẽ không thuận lợi như trong tưởng tượng.
Anh nhẹ nhàng đẩy Trác Huyên ra: “Sức khỏe của em có ổn không?”
Trác Huyên ngẩn ra, sau đó cô ta ho khan hai tiếng yếu đuối rồi cười nói: “Không sao, bây giờ công nghệ y học phát triển như vậy, nói không chừng sau khi gả cho anh, ung thư dạ dày của em có thể không chữa cũng tự khỏi bệnh đó”.
“Lại nói lời ngốc nghếch rồi, bị bệnh sao lại không chữa chứ”.
Dụ Lâm Hải nói: “Anh đã đi mời bác sĩ giỏi nhất rồi, không lâu nữa có thể đến thành phố Bắc, đến lúc đó sẽ bảo ông ta xem cho em”.
Ánh mắt Trác Huyên lóe sáng, cô ta nũng nịu nói: “Aiz ya không gấp, anh biết em sợ nhất là đi bệnh viện, nghe đến bác sĩ cũng thấy sợ rồi.

Chúng ta không nói cái này nữa, bao giờ chúng ra đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn đây”.
Vẻ mặt Dụ Lâm Hải ngưng lại: “Anh và Lộ Nam Mẫn còn có một vài lưu trình chưa đi hết, chờ sau khi chúng ta làm xong hôn lễ thì đi lĩnh chứng nhận cũng không muộn”.
“Ồ, vậy cũng được”.
Trác Huyên không muốn biểu hiện quá nôn nóng, cô ta lại hóa thân thành cô gái nhỏ thẹn thùng ôm cổ Dụ Lâm Hải, ung dung thổi một hơi trên mặt anh: “Anh Hải, tối nay anh muốn ở lại không?”
“Tối nay không được, còn có một chút chuyện cần xử lý”.
Dụ Lâm Hải nhàn nhạt kéo cánh tay cô ta ra, giọng nói bình thản hỏi: “Sáng nay dòng thông báo tập đoàn Dụ Thị phát ra là em bảo bộ phận vận hành đăng?”
“Đúng vậy, anh đồng ý với em mà, thông báo chuyện kết hôn của chúng ta cho tất cả mọi người biết”.
Con ngươi Dụ Lâm Hải lạnh lùng: “Trác Huyên, anh chưa từng đồng ý với em”.
Nghe ra ý lạnh trong lời nói của anh, còn gọi thẳng tên họ cô ta, trong lòng Trác Huyên hồi hộp, cô ta nhìn sắc mặt của người đàn ông, cảm nhận thấy vẻ lạnh lùng tản ra trên người anh, cô ta cũng không dám nũng nịu, cô vội vàng rời ra và quỳ xuống trước mặt anh.
“Anh, anh không từ chối, em tưởng anh đồng ý… xin lỗi anh Hải, có phải em gây phiền phức cho anh rồi không?”
Nhìn vẻ sợ hãi trên mặt người phụ nữ, con ngươi đen láy của Dụ Lâm Hải dần mềm xuống, anh dịu dàng nói: “Phiền toái nhỏ thôi, có thể xử lý được.

Nhưng sau này cố gắng đừng nhúng tay vào việc làm ăn của anh, biết chưa?”
“Vâng vâng, em đảm bảo không có lần sau đâu!”
Trác Huyên đưa ra ba ngón tay thề, mặt mang vẻ đáng yêu của cô gái nhỏ.
Con ngươi Dụ Lâm Hải chấn động, bỗng dưng anh nhớ tới hồi Lộ Nam Mẫn mới gả cho anh, cô tranh giành muốn lau người giúp anh, sau khi bị anh nóng nảy lớn tiếng trách móc, cô chỉ giơ ba ngón tay ra vẻ thông minh với mình.
Đáng chết! Rốt cuộc là làm sao, không thể hiểu nổi anh cứ luôn nhớ đến người phụ nữ kia.
Dụ Lâm Hải ra khỏi chung cư, cảm nhận được không khí trong lành, cơn nóng trong lòng anh mới giảm bớt vào phần.
Hà Chiếu bước tới mở cửa xe sau, anh ta đứng cung kính một bên, Dụ Lâm Hải dừng bước hỏi: “Tra ra hành tung của Lộ Nam Mẫn chứ?”
“Vẫn chưa…”
Dụ Lâm Hải lạnh lùng trách: “Phế vật!”
Trợ lý Hà cúi đầu thật thấp, rơi vào khoảnh khắc thất bại chưa từng có trong đời.
Biết boss ghét nhất là mượn cớ, nhưng anh ta vẫn nhắm mắt giải thích: “Hành tung của bà chủ hình như đã bị người khác xóa mất, cố ý không cho chúng ta tìm được, hacker trình độ kỹ thuật cao mà tôi mời đến cũng không điêu luyện bằng người ta”.
Con ngươi Dụ Lâm Hải u tối, rốt cuộc là người nào muốn che giấu hành tung của Lộ Nam Mẫn?
Lộ Nam Mẫn rốt cuộc là ai?
Lên xe rồi, Hà Chiếu lại đưa tài liệu mình điều tra được ở bệnh viện đưa cho Dụ Lâm Hải: “Tôi đi bệnh viện điều tra, có hai chuyện rất khả nghi”.
Dụ Lâm Hải liếc nhìn tài liệu: “Nói”.
“Chuyện thứ nhất, trong danh sách y tá bệnh viện thành phố từ ba năm trước không hề có tên bà chủ, nhưng khi anh và bà chủ kết hôn, tôi cũng phụng mệnh đều tra cô ấy, tên cô ấy quả thật có trong danh sách y tá”.
Anh ta đã tìm ra danh sách bệnh viện cất giữ và danh sách năm đó anh ta tra ra được, Dụ Lâm Hải liếc nhìn, ba chữ Lộ Nam Mẫn này chỉ có trong một bộ tài liệu.
Dụ Lâm Hải trầm ngâm trong chốc lát: “Cô ta là nhân viên ngoài biên chế sao?”
Hà Chiếu nói: “Có thể là tạm thời kéo qua để bổ sung cho đủ.

Mấy ngày nay tôi đi tìm các y tá có mặt trong danh sách năm đó để hỏi, nhưng bọn họ không có ấn tượng gì với bà chủ, chỉ nhớ năm đó cô ấy vô cùng may mắn”.
Dụ Lâm Hải ngẩng đầu, nghi ngờ hỏi: “Vận may gì?”
Hà Chiếu ho nhẹ một tiếng: “Gả cho anh”.
Vẻ mặt Dụ Lâm Hải ngừng một lát, mi tâm tiếp đó nhăn lại: “Bớt nói nhảm.

Tiếp tục đi”.
“Vâng.

Chuyện thứ hai chính là tôi đột nhiên điều tra ra, vị bác sĩ năm đó làm phẫu thuật cho anh không phải do bác sĩ bệnh viện thành phố lập, mà là bác sĩ bất ngờ trở về từ nước ngoài, tên Grace”.
Con ngươi Dụ Lâm Hải hơi co lại, năm đó vết thương của anh nghiêm trọng, giống như là nhặt xác từ quỷ môn quan về, may mà vị bác sĩ đó làm phẫu thuật cho anh, đúng là đôi bàn tay vàng.
“Bác sĩ Grace kia bây giờ được thăng chức cao đến đâu rồi?”
“Điều kỳ quái là nằm ở đây, sau khi bác sĩ Grace từ nước ngoài về liền đến bệnh viện thành phố làm phẫu thuật cho anh rồi lại quay về, giống như đặc biệt chạy một chuyến đến đây vì anh vậy”.
Dụ Lâm Hải đoán có thể khả năng là danh y nổi tiếng ông cụ đặc biệt mời từ nước ngoài về cho anh, anh nhìn về phía Hà Chiếu: “Hai chuyện cậu nói có liên hệ gì sao?”
Hà Chiếu nghĩ một chút rồi đáp: “Hình như không”.
Dụ Lâm Hải ném tài liệu vào mặt anh ta, Hà Chiếu đưa tay nhận lấy, ngượng ngùng nhếch mép.
Trợ lý khỉ gió gì thế, không trông cậy được chút nào.
Trong lòng Dụ Lâm Hải nín thở, anh lấy điện thoại gọi cho một số, bên kia nhanh chóng bắt máy, nhưng truyền tới lại là tiếng rít cắn răng chịu đựng, lòng anh hơi trầm xuống: “Sao thế, bị thương à?”
“Không sao, vừa nhìn trúng một cô em, kết quả ăn trộm gà bất thành mất nắm gạo, bị ném qua vai, lại còn lĩnh một cái tát”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui