Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi


Nam Nhã: “…”
Cô ta hoàn toàn cạn lời, sắp bị hai kẻ cấu kết với nhau làm cho tức đến lệch cả mũi rồi!
Bất kể Nam Nhã nói thế nào, Nam Lâm cũng không chịu làm phù dâu của cô ta, bất đắc dĩ, cô ta chỉ đành tìm người khác.

Thực ra nếu cô ta tìm được phù dâu thích hợp thì sẽ không đến bám lấy Nam Lâm.

Nam Nhã cũng không phải không có mấy chị em tốt, nhưng đều không phải là người đứng đắn, cô ta vô cùng xem trọng hôn lễ cả đời chỉ có một lần này, không chấp nhận được chút thiếu sót nhỏ nhặt, cũng không được có chút thứ không may mắn nào.

Người duy nhất trong trắng lại không chiếm ưu thế của cô ta, cũng chỉ có Nam Lâm, nhưng con bé Nam Lâm này không biết uống nhầm thuốc gì, sống chết không đồng ý.

Cô ta chỉ có thể rút lui, đi tìm chị em tốt giả tạo khác.

Nam Nhã và Tần Giang Nguyên đã đăng ký kết hôn, trên danh nghĩa đã là con dâu của nhà họ Tần, nhờ quan hệ này, Nam Ninh Bách và Nam Nhã cũng được nở mày nở mặt.

Thời gian trước, Nam Ninh Bách cũng chuyển ra khỏi khu vườn hoa hồng, mua một căn biệt thự ở ngoại thành, hưởng thụ cuộc sống trụy lạc thoải mái được mấy ngày, mới về đến công ty đã muốn bày uy phong của chủ tịch.

Bảo thư ký gọi hết lãnh đạo cấp cao và giám đốc bộ phận đến phòng họp, ông ta muốn mở cuộc họp.

Thấy sắp đến giờ, Nam Ninh Bách còn cố ý ở lại văn phòng thêm năm phút, rồi mới ra vẻ hống hách bưng bình trà ung dung bước vào phòng họp.

Kết quả vừa đẩy cửa thì phát hiện, trong phòng họp không có một người nào.

“Chuyện gì thế này? Tất cả đều không có khái niệm thời gian hả!”
Chủ tịch Nam nổi giận, nữ thư ký đi giày cao gót hoảng hốt chạy đến, Nam Ninh Bách nghiêm mặt quát: “Người đâu? Tất cả đều đến muộn, muốn bị trừ tiền hết hả?”
“Chủ, chủ tịch”.

Nữ thư ký thở hổn hển: “Tôi chạy khắp công ty, lãnh đạo cấp cao và giám đốc các bộ phận đều đang họp ở văn phòng tổng giám đốc, tôi qua đó mời họ, họ lại nói đợi tổng giám đốc Nam họp xong rồi tính”.

“Hỗn xược! Muốn tạo phản hết hả?”
Quyền uy của Nam Ninh Bách bị khiêu khích nghiêm trọng, tức đến bốc hỏa: “Thật chẳng ra sao! Hổ không có nhà, khỉ con đã xưng đại vương rồi, cô ta tạo phản rồi!”
Ông ta đặt bình trà vào trong tay nữ thư ký, đi đến văn phòng tổng giám đốc với sát khí bừng bừng.

Nhưng vừa mới đến cửa, đã bị chặn lại.

Trợ lý hành chính ngăn Nam Ninh Bách: “Xin lỗi chủ tịch, không được sự cho phép của tổng giám đốc Nam, chúng tôi không thể để ông vào”.

“Tôi là chủ tịch, cô ta là tổng giám đốc, rốt cuộc ai mới là lão đại, các cô làm rõ đi!”
Nam Ninh Bách làm bộ, thổi râu trợn mắt.

Trợ lý hành chính vẫn thản nhiên: “Ông đúng là chủ tịch, nhưng chúng tôi phải làm việc theo lệnh của tổng giám đốc Nam, mời ông về cho”.

“Cút!”
Nam Ninh Bách tức đến mức giơ tay tát vào mặt trợ lý hành chính một cái, các trợ lý khác bất mãn: “Sao ông lại đánh người? Chủ tịch cũng không được tùy tiện đánh người…”
Đều là những thanh niên trẻ đầy sức lực, ai cũng nóng tính, bị đánh đương nhiên phải đánh trả.

Người của Nam Mẫn còn có thể để người khác ức hiếp ư?
Trong lúc xô đẩy, Nam Ninh Bách bị đấm một cái vào mặt, kính mắt bị đánh rơi, người cũng bị đấm đá một trận, đau đến kêu la gọi má.

“Các người phản rồi, ông đây là chủ tịch!”
Nam Mẫn họp xong, khi từ văn phòng đi ra, thì nhìn thấy một cảnh tượng hỗn loạn.

Cô không đi lên, sợ bị thương, khoanh tay đứng nhìn.

Đám người Cố Hoành định đi đến ngăn lại, Nam Mẫn cũng nháy mắt ngăn lại: Một ông già xấu xa nửa cái chân sắp bước vào quan tài làm sao có thể đánh lại đám thanh niên sức lực dồi dào, rõ ràng là tự chuốc khổ vào thân.

Dù sao người chịu thiệt cũng không phải là bọn họ.

Nam Ninh Bách đâu chỉ là chịu thiệt, mà đúng là chịu thiệt lớn!
Bình thường ông ta ra oai chủ tịch quen rồi, ngàn tính vạn tính cũng không tính được, đám thỏ con này lại dám ra tay với ông ta?
Cũng không sợ mất bát cơm ư?
Cả đời ông ta chưa có lúc nào cạn lời như lúc này.

Nam Ninh Bách bị đánh bò dưới đất, chỉ cảm thấy xương cốt già của mình sắp rã rời, nhưng đám người này vẫn thụi quyền liên tiếp vào người ông ta, ông ta đau đến tối mắt, ánh mắt đờ đẫn.

Bên tai bỗng vang lên tiếng bước chân, một đôi giày cao gót màu đen xuất hiện dưới bọng mắt mình.

Ông ta ngẩng đầu nhìn, từ dưới lên trên, chỉ thấy Nam Mẫn mặc đồ công sở màu đen, chân dài, bên hông còn đeo dây thắt lưng màu kim loại, vừa đẹp vừa khí chất.

Cô đứng ở đó, từ cao nhìn xuống ông ta.

Từ trên xuống dưới đều toát ra cảm giác lạnh lùng tự nhiên.

Nhưng lúc này Nam Ninh Bách đâu thể quan tâm cô lạnh lùng hay không, ông ta bị đánh đến thâm cả mắt, coi Nam Mẫn như ngọn cỏ cứu mạng, bò về phía cô bằng cả hai chân hai tay: “Cháu gái!”
Tiếng gọi đó, chấn động trời đất, đến quỷ thần cũng phải rơi nước mắt, còn vui hơn cả khi gặp mẹ của mình.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui