Triệu Tĩnh bỗng mở to mắt, trong lòng anh ta cũng nghĩ như vậy, nhưng bị người quản lý nói ra, không tránh khỏi có chút thấp thỏm, tai cũng đỏ bừng, lắp bắp nói: “Không, không thể chứ…”
Bất luận là tuổi tác hay vẻ bề ngoài, anh ta đều không bằng Tư Đạc.
Tổng giám đốc Nam này là cô chủ nhà giàu, đàn ông đẹp trai thế nào mà chưa từng thấy qua thử qua, sao có thể để ý đến một người đàn ông thô kệch như anh ta chứ?
Nhưng người quản lý rất chắc chắn: “Sao lại không thể, vừa khen cậu trước mặt mọi người, lại vừa đổi vai cho cậu, còn đổi phòng cho cậu, những biểu hiện này còn không đủ chứng minh à? Chỉ thiếu đưa thẻ phòng cho cậu thôi”.
Khuôn mặt Triệu Tĩnh lại đỏ bừng, anh ta từng làm chuyện như này một lần, đến từng tuổi này anh ta cũng không phải là chàng trai trong sáng thuần khiết gì nữa rồi, anh ta vốn là đàn ông thẳng, xem xét một cách công tâm, so với người chế tác mặt béo bụng phệ, bất luận về tư sắc hay về thân hình, tổng giám đốc Nam cũng đẹp cấp mỹ nữ thần tiên, anh ta phải cảm thấy vinh dự mới phải.
Nhưng không biết tại sao, trong lòng lại có chút sợ hãi và căng thẳng.
Là hạnh phúc đến quá đột ngột sao?
“Cô ấy đã đến thành phố Thanh?”
Hẹn Nam Mẫn lại thất bại, Dụ Lâm Hải bảo Hà Chiếu điều tra hành trình của Nam Mẫn, không ngờ cô lại rời khỏi thành phố Nam đến thành phố Thanh.
Dụ Lâm Hải cau chặt mày: “Có nói bao giờ quay về không?”
“Không nói, nhưng tổng giám đốc Nam đi rất đột ngột, còn không mang cả hành lý, chỉ mua mấy bộ quần áo và đồ dưỡng da đồ trang điểm ở cửa hàng miễn thuế trong sân bay thôi”.
Hà Chiếu mím môi: “Tôi đã hỏi nhân viên của cửa hàng miễn thuế rồi, theo như số lượng của tổng giám đốc Nam mua thì đủ dùng trong một năm, có thể là định ở lâu dài?”
Anh ta là đàn ông nghiêm túc, vạn năm độc thân, cũng không biết bình thường đồ dưỡng da của phụ nữ có thể dùng trong bao lâu, nhưng dùng một năm, cũng quá nhiều rồi! Dọa cho anh ta phải mau chóng báo cáo với Dụ Lâm Hải.
Dụ Lâm Hải cũng không có kinh nghiệm về mặt này, nghe đến hai chữ “một năm”, sắc mặt vốn không vui càng trở nên thâm trầm.
“Biết cô ấy đến thành phố Thanh làm gì không?”
Lần này Hà Chiếu làm rất đến nơi đến chốn, những việc có thể điều tra được thì điều tra hết rồi: “Tập đoàn Nam thị cũng có chi nhánh ở thành phố Thanh, nhưng lần này tổng giám đốc Nam không đến chi nhánh công ty, mà chạy thẳng đến Thanh Sơn.
Đoàn làm phim ‘Thương Hải Nguyệt Minh’ đang quay ở Thanh Sơn, đây là bộ phim do truyền thông Nam Tinh đầu tư sản xuất, hơn nữa tôi nhận được thông tin, Tư Đạc bị thương nặng trong quá trình quay phim, đoán chừng sở dĩ tổng giám đốc Nam đến thành phố Nam là để thăm Tư Đạc”.
Dụ Lâm Hải khẽ cau mày, đáy mắt nhuốm tia lạnh lẽo.
Hiện giờ Tư Đạc đang trong thời kỳ đi lên, vô cùng nổi tiếng, khắp nơi đều là tin tức về anh ta, những tin tức mang tính bùng nổ như chấm dứt hợp đồng với truyền thông Tinh Vực, ký hợp đồng với truyền thông Nam Tinh, Dụ Lâm Hải cũng có nghe nói.
Hơn nữa trên phố còn có không ít tin đồn, nói tổng giám đốc mới của truyền thông Nam Tinh vì nhìn trúng Tư Đạc, nên mới tức giận vì hồng nhan, đòi công bằng cho Tư Đạc, dứt khoát ra tay với truyền thông Tinh Vực, còn ép bố con nhà họ Lý đến bước đường đó.
Khó nghe hơn một chút, nói thẳng sở dĩ Tư Đạc có thể nổi tiếng nhanh như vậy, là vì nhờ vào cô chủ của tập đoàn Nam thị, có nữ kim chủ ủng hộ phía sau.
Lúc đó Dụ Lâm Hải chỉ cảm thấy hoang đường.
Làm sao Nam Mẫn có thể thích loại thịt tươi đó?
Nhưng cô lại vì Tư Đạc mà đích thân chạy đến thành phố Thanh…
Chẳng lẽ cô thay đổi khẩu vị thật?
Vừa nghĩ đến đây, Dụ Lâm Hải chỉ cảm thấy trong lòng chua xót.
Anh mím đôi môi mỏng thành đường thẳng, nói với Hà Chiếu: “Đặt vé máy bay đến thành phố Thanh chuyến sớm nhất, bảo Từ Mộng trực tiếp đặt vé qua đó”.
Từ Chiếu vừa kiểm tra thông tin chuyến bay, vừa yếu ớt hỏi: “Anh vẫn chưa từ bỏ chuyện hợp tác với bậc thầy Ngọc Tâm ư?”
Dụ Lâm Hải lạnh giọng nói: “Tôi giống người dễ dàng từ bỏ thế hả? Cho dù chỉ có chút hy vọng, cũng không thể dễ dàng từ bỏ”.
Hợp tác là vậy, người cũng vậy.
…
Lâm Giác là đạo diễn lớn, được hưởng đãi ngộ không thua kém ngôi sao hạng nhất, phòng ở cũng là căn phòng xa hoa nhất của khách sạn sang trọng nhất địa phương.
Trong phòng cần gì có đó, đầy đủ dụng cụ nhà bếp.
Nam Mẫn bảo Cố Hoành ra chợ mua ít đồ, còn bảo anh đến chợ hải sản địa phương mua không ít đồ biển tươi ngon, thành phố Thanh dựa núi cạnh biển, đồ hải sản vô cùng phong phú, có thể làm rất nhiều món ngon.
Cô mặc tạp dề, cầm con dao thái mặt không cảm xúc sơ chế cá và cua, cùng các loại ốc và tôm, mùi tanh tràn ngập khắp phòng.
Lâm Giác tắm rửa xong, mặc trang phục thường ngày màu xám, trông rất tự nhiên và nho nhã, hồi còn trẻ, ông ấy là thư sinh trắng trẻo, đã giành được không ít giải ảnh đế, sau này đổi nghề làm đạo diễn, nhưng vẫn luôn quan tâm chăm chút hình tượng.
.