Dưới ánh mặt trời, cô gái mặc vest màu xám nhạt, phía dưới kết hợp một chiếc váy xếp ly trắng, trong vẻ phóng khoáng lão luyện không mất đi vẻ nho nhã đầy nữ tính, khuôn mặt tinh tế, duyên dáng, dường như mỗi một sợi tóc đều phát sáng, đứng ở đó bừng sáng cả hiện trường.
Tiếng huyên náo liền im bặt.
Mọi người đều thì thầm bàn tán: “Đây là bà chủ mới của Tư Đạc à? Trẻ thế? Sao tôi cảm thấy không lớn hơn Tiểu Tư bao nhiêu…”
Tiếng bàn tán mồm năm miệng mười như ma âm xuyên tai, Nam Mẫn nhìn Tư Triết bị đập trứng gà và cà chua đầy người, sắc mặt vô cùng lạnh lùng.
Vốn dĩ cô nóng tính năm phần, bây giờ thành công tăng lên tám chín phần.
Cô lấy điện thoại ra, lướt quét đám đông một vòng, quay lại khuôn mặt của đám người, đám fan hâm mộ ngăn lại: “Cô làm gì thế hả?”
Nam Mẫn thản nhiên nói: “Các người động vào người của tôi, làm hỏng xe của tôi, còn hỏi tôi muốn làm gì? Đương nhiên là báo cảnh sát bắt các người rồi.
Học luật chưa, biết quấy rối trật tự trị an xã hội, tụ tập đánh người bị thương sẽ phải ngồi tù bao lâu không? Biết nếu làm lớn chuyện, con đường sự nghiệp của Tư Đạc sẽ phải chịu tổn hại lớn thế nào vì các người không?
Bây giờ tôi nghi ngờ nghiêm trọng các người là fan hâm mộ giả của anh ta, muốn hại anh ta”.
Đám fan hâm mộ bị nói cho đến thộn người, mặt đỏ bừng, hồi lâu mới nói: “Cô mới là fan giả! Chúng tôi đều là fan yêu quý cậu ấy và ngưỡng mộ tài năng đích thực, chúng tôi chỉ đánh vào bà chủ xấu xa chỉ cầu lợi ích như cô thôi!”
Đám fan hâm mộ ném trứng gà và cà chua về phía bọn họ, Cố Hoành và tài xế đều xuống xe ngăn chặn, Nam Mẫn đứng ở đó, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, Cố Hoành mở cửa xe đẩy Tư Triết vào trong, lại giục Nam Mẫn: “Tổng giám đốc Nam, bọn họ đã mất lý trí rồi, mau lên xe đi”.
Nam Mẫn quay người định lên xe, một hòn đá cuội bay về phía sau ót của cô: “Cô đi chết đi!”
Hành động nhanh hơn lời nói, cô chỉ cảm thấy sau lưng mình nặng xuống, như thái sơn đè lên vậy, lồng ngực rộng ấm áp áp lên cô, sau đó, cô nghe thấy một tiếng hừ bực mình rất rõ ràng.
Dụ Lâm Hải chịu cú ném đá này, chỉ cảm thấy đầu “ong” một tiếng như nổ tung, cơn đau dữ dội ập đến, sau đó chìm vào bóng tối.
Anh áp chặt lên người Nam Mẫn, không tỉnh táo.
Cố Hoành ở ngay bên cạnh Dụ Lâm Hải, trơ mắt nhìn hòn đá cuội đó bị ném trúng vào sau ót của anh, suýt nữa đập lõm đầu, chỉ cảm thấy kinh hãi, lập tức nổi giận quát một tiếng: “Các người thực sư muốn xảy ra án mạng hả? Đều muốn nửa đời sau vào tù, phải không!”
Tất cả đều không chịu dừng lại.
Anh ta vừa dứt lời, trong lúc mọi người thất thần ngẩn người, tiếng còi cảnh sát tút tút tút vang lên, trong đám đông có người hét một tiếng: “Mau chạy đi, cảnh sát đến rồi”.
Vừa nãy đám người còn đang ăn to nói lớn lập tức như chim muông bỏ chạy tứ phía, bị vệ sĩ và phía cảnh sát liên thủ vây chặn và còng tay.
Cả hiện trường hỗn loạn.
Nam Mẫn bị Dụ Lâm Hải ôm, cảm thấy rất không tự nhiên, nhẹ nhàng né khỏi anh, vừa quay đầu thì đối thẳng vào đôi mắt sâu thẳm có chút mơ màng của Dụ Lâm Hải, dường như còn đang lắc cái đầu cố giảm cơn đau.
“Anh…”, khóe miệng Nam Mẫn khẽ ép xuống: “Không sao chứ?”
Dụ Lâm Hải mới tỉnh táo lại, nhàn nhạt nói: “Tôi không sao”.
Sau đó lại hỏi: “Còn cô? Có bị thương không?”
Nam Mẫn rất không quen với sự quan tâm và ánh mắt quan tâm của anh, cô lắc đầu, nhìn qua chỗ khác, cúi mắt nhìn hòn đá rơi dưới đất, đồng tử tối sầm.
Đám fan hâm mộ này, đầu óc có vấn đề à, hay là trí lực chưa phát triển!
Đúng là muốn bị xử lý đây mà.
Đến đồn cảnh sát lập hồ sơ, Nam Mẫn không cho làm lớn, tạm thời nén chuyện này xuống, dù sao những người này lấy danh nghĩa fan hâm mộ của Tư Đạc, nếu làm lớn chuyện sẽ không tốt cho Tư Đạc, phải trả giá vì hành vi của fan hâm mộ.
Phía cảnh sát, phê bình giáo dục họ một trận.
Trên người Tư Triết toàn là trứng gà và nước cà chua, vào nhà vệ sinh của đồn cảnh sát rửa qua, lấy ra một bộ quần áo từ trong balo và thay mới, sạch sẽ khoan khái đi ra từ nhà vệ sinh: “Chị”.
Dụ Lâm Hải đứng trước cửa, miệng ngậm điếu thuốc, thờ ờ nghe Hà Chiếu nói, hơi quay đầu thì nhìn thấy một chàng trai rất cao đứng trước mặt Nam Mẫn, cười rất tươi với cô.
.