Trà là Long Tỉnh Tây Hồ, mới uống thoảng thoảng, hơi ngọt, nhưng cuối cùng vẫn là đắng.
Khóc lóc, không có; hối hận, có.
“Cậu thì sao?”
Dụ Lâm Hải không đáp, anh hỏi ngược lại: “Cậu từng nói mình nhiều bạn gái cũ như vậy, sau khi chia tay có cảm thấy đặc biệt đáng tiếc, hối hận không?”
“Không có.
Người anh em à tôi rất thảm, mỗi lần không phải bị cắm sừng thì cũng bị đá”.
Phó Vực mặt đầy buồn bã: “Mỗi lần bọn họ có thêm mối quan hệ, còn nói rằng ở bên tôi không có cảm giác an toàn, con mẹ nó ông đây trời sinh đẹp trai là lỗi của tôi sao? Tôi chính là một cột dây điện, bọn họ đều cảm thấy tôi đang phóng điện!”
Có đôi mắt hoa đào trời sinh phong lưu, oan ức tích tụ vài năm nay trong lòng Phó Vực đều có thể bán theo cân.
Dụ Lâm Hải chờ anh ta kêu oan xong, giọng điệu vô cùng bình thường: “Là ảo giác ai cho cậu, khiến cậu tưởng rằng bản thân trông còn giống con người?”
“…”
Phó Vực cầm bao thuốc lá bên cạnh đập về phía Dụ Lâm Hải, anh chìa tay nhận lấy một cách chuẩn xác, móc ra điếu thuốc từ bên trong, rít một hơi, chờ đợi trong chán nản.
“Mẫn ném chúng ta vào đây rồi đi vào bếp nấu cơm?”
Phó Vực ngờ vực hỏi, anh ta luôn cảm thấy Nam Mẫn có lẽ không ‘tốt bụng’ như vậy, không nhịn được liếc mắt hỏi Dụ Lâm Hải: “Chúng ta có cần đi giúp một tay không?”
“Cậu đi thì giúp được gì.
Biết điều ngồi xuống”.
Dụ Lâm Hỏi nói xong, anh dập tắt tàn thuốc trong gạt tàn rồi đứng lên.
Phó Vực giương mắt nhìn: “… Cậu đi làm gì?”
Dụ Lâm Hải: “Tôi xuống xem có cần giúp gì không”.
“…”
Phó Vực cảm thấy lời này nghe rất quen tai, mắt híp lại: “Cậu đi rồi không phải thêm phiền sao?”
“Đương nhiên không phải”, Dụ Lâm Hải đứng dậy, nhìn anh ta từ trên cao xuống: “Chủ yếu là không có gì đáng nói với ông già như cậu”.
“…”, Phó Vực cười nhạt: “Vậy cậu có lời muốn nói với mấy bà cô già?”
Không đợi Dụ Lâm Hải đi ra ngoài, Nam Mẫn liền đi vào, Phó Vực lập tức tố cáo: “Mẫn, anh ta nói em là bà cô già!”
Dụ Lâm Hải: “…”
Thằng nhãi này là học sinh tiểu học?
Nam Mẫn đi tới, mặt không đổi sắc: “Ồ, không bằng mẹ các anh”.
…
Nam Mẫn ngồi xuống, Phó Vực ân cần rót trà cho cô, mặt tươi cười: “Nhanh như vậy đã nấu xong đồ ăn rồi?”
“Ừ”, Nam Mẫn nhàn nhạt nói: “Chờ ăn là được”.
Phó Vực đang suy nghĩ ý tứ của lời nói này thì cửa phòng bao được đẩy ra, xe đẩy đồ ăn đi vào trước, sau đó một cậu nhóc đẹp trai cao gầy mặc đồ đầu bếp đẩy xe đồ ăn đi vào.
Trong nháy mắt nhìn thấy Tư Triết, Phó Vực và Dụ Lâm Hải cùng híp mắt.
Con chó nhỏ lại tới rồi.
Giọng Tư Triết nhàn nhạt: “Chị, bưng hết món ăn lên?”
“Ừ, bưng hết lên đi”.
Nhân viên phục vụ giúp Tư Triết đặt món ăn lên bàn tròn, Tư Triết vô cùng lễ phép gật đầu với Dụ Lâm Hải và Phó Vực: “Hai chú ăn từ từ ạ”.
Sắc mặt Dụ Lâm Hải vẫn bình tĩnh, nhưng Phó Vực thì không: “Thằng nhóc, cậu gọi ai là chú cơ?”
Vóc dáng Tư Triết rất cao, đầu Phó Vực cũng không thấp, nhưng lúc này cậu ta đang đứng, anh ta đang ngồi, lập tức có cảm giác bị người ta, từ, trên, cao, nhìn, xuống.
Điều khó chịu hơn vẫn còn ở phía sau…
Đôi mắt nai vô tội của Tư Triết chớp chớp nhìn Phó Vực: “Vậy thì gọi là ông bác?”
“…”
Phó Vực: Ông bác cái đầu cậu!
Anh ta xắn tay áo muốn đánh tên nhãi này một trận, để cậu ta nhìn thấy thế đạo của người trưởng thành có màu gì.
Nhưng chưa kịp đứng lên, Nam Mẫn liền lạnh lùng mở miệng: “Muốn đánh nhau thì đi ra ngoài đánh, đừng gây chướng mắt tôi”.
Phó Vực vừa nhấc mông lên rồi lại ngồi xuống.
Trời đất bao la, ăn cơm là nhất.
Còn về anh bạn nhỏ không hiểu chuyện, lúc nào dạy dỗ cũng được.
Thức ăn bày lên bàn, Phó Vực bị con sâu thèm ăn xâm chiếm, không kịp chờ đợi liền cầm dụng cụ ăn uống lên, nhao nhao muốn thử: “Các bạn à, tôi không khách sáo nhé”.
Anh biết khách sáo lúc nào vậy?
Dụ Lâm Hải và Nam Mẫn cũng không quan tâm đến anh ta, họ ung dung mở dụng cụ ăn uống, bắt đầu ăn.
Phó Vực ăn một miếng cá, thưởng thức một chút, rồi lại gắp một miếng cá, nhai kỹ nuốt chậm.
Anh ta nghiêng đầu nhìn Nam Mẫn, giống như không dám tin, lại gắp một miếng thịt viên, ăn miếng nhỏ, anh ta ngẩng đầu nhìn cô, giọng chắc nịch: “Đồ ăn hôm nay không phải em làm”.
Dụ Lâm Hải cũng ngẩng đầu lên, anh lặng lẽ ăn, không nói gì.
Nam Mẫn biểu cảm rất lạnh nhạt: “Sao hả?”
Phó Vực biểu cảm ai oán, bày dáng vẻ bị lười đầy thê thảm: “Không phải em đồng ý muốn mời chúng tôi ăn cơm sao?”
Giọng nói nũng nịu kia giống như trẻ con không được ăn kẹo.
Dụ Lâm Hải có chút chán ghét, anh nhíu mày: “Cậu có thể nói chuyện hẳn hoi không?”
Nam Mẫn liếc Phó Vực: “Tôi chỉ nói mời các anh ăn cơm, nhưng không nói là đích thân làm”.
“…”
Phó Vực đầy bất mãn, dựa người vào ghế, giận muốn duỗi chân, ôm theo tia hy vọng cuối cùng: “Vậy món ăn này là sư phụ Đinh làm?”
“Đồ đệ sư phụ Đinh làm”.
Tư Triết lại đẩy xe đồ ăn vào, rất đúng mực: “Chính là tôi, không biết… ông bác Phó có ý kiến gì không?”.