Môi dần mím lại thành một đường thẳng, ánh mắt lạnh lùng cũng từ màn hình lớn chuyển về.
Nam Nhã đứng trên sân khấu, sắc mặt cũng không tốt lắm, hung hăng trừng mắt nhìn Nam Mẫn một cái.
Thời khắc quan trọng như vậy mà chị ta còn chạy ra khỏi lễ đường, lúc nãy suýt chút nữa đã khiến mọi thứ rối tung lên, đúng là lúc nào cũng muốn tranh giành sự chú ý của cô ta.
Nhưng hôm nay cô ta mới là nhân vật chính, dù là ai cũng không thể giành mất sự nổi bật này!
Trình chiếu ảnh đã kết thúc, người dẫn chương trình nói một câu tổng kết cho duyên phận của hai người, nói cô dâu chú rể là thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư, Nguyệt Lão lại thắt chặt sợi dây duyên phận của hai người, đúng là một câu chuyện rất đẹp.
Nam Lâm lặng lẽ nghe, suy nghĩ lại bay xa.
Nếu nói đến thanh mai trúc mã, thì hình như chị cả với Tần Giang Nguyên mới là hàng thật, từ nhỏ đến lớn Tần Giang Nguyên cũng chỉ vây quanh Nam Mẫn, còn Nam Nhã thì bám theo sau Tần Giang Nguyên, bị ghét bỏ đủ đường.
Nghĩ tới đó thì hình như mọi thứ cũng không đẹp đẽ đến vậy.
Nam Nhã giật lấy microphone trong tay người dẫn chương trình, chủ động kể về quá trình cô ta và Tần Giang Nguyên từ quen biết đến yêu đương nhau, biến mình thành một cô gái si tình giữ vững tình yêu suốt hai mươi năm.
Nói được một lát, có lẽ là quá cảm động nên nên cô ta lại nghẹn ngào, khóc lên.
Tần Giang Nguyên bên cạnh nghe mà buồn ngủ, suýt chút nữa ngáp dài, đột nhiên thấy Nam Nhã khóc thì viết hẳn hai chữ ngơ ngác lên mặt, ngẩn người, trực tiếp lấy khăn voan cưới lau nước mắt cho cô ta.
Phó Vực ngồi bên dưới nghe ê cả răng, nhìn thì đau mắt, không nhịn được khinh bỉ: “Cô dâu xem phim của Quỳnh Dao nơi nhiều thì phải, cô ta có thể bớt lại được không vậy, khóc xấu quá”.
Mặt Nam Mẫn không chút thay đổi nhìn nhìn, bản lãnh diễn kịch của Nam Nhã được luyện không phải ngày một ngày hai, diễn khóc càng ngày càng tốt nhưng chỉ số thông minh thì không thể tăng lên nổi.
Người dẫn chương trình thấy cô dâu vừa khóc thì lập tức không dừng được, bèn vội vàng chuyển sang bước tiếp theo… Trao nhẫn.
Rốt cuộc cũng đã đến bước mà cô ta mong chờ nhất, cuối cùng Nam Nhã cũng ngừng khóc.
Thấy chiếc nhẫn sắp được đeo vào ngón tay Nam Nhã, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một giọng nữ: “Chờ đã!”
Một tiếng gọi bất ngờ khiến tất cả mọi người đều quay lại nhìn.
Tần Giang Nguyên nghe thấy giọng nói quen thuộc, nhìn thấy bóng hình quen thuộc thì giật mình, tay run lên, nhẫn cũng không giữ chặt, cứ thể rơi ra khỏi tay, lăn sang một bên.
Nam Mẫn nhìn thấy người tới, ánh mắt bắt đầu hiện lên vẻ hứng thú.
Đến lúc này kịch hay mới bắt đầu…
Nam Nhã nhìn thấy Phùng Thanh thì sắc mặt lập tức tối đi, cô ta đã đuổi ả đàn bà này ra khỏi thành phố Nam rồi cơ mà, sao lại quay trở về?
Lại còn chọn đúng ngày hôm nay! Xuất hiện trong lễ cưới của cô ta!
“Người đâu! Bảo vệ đâu Mau đuổi ả đàn bà điên này ra ngoài!”, Nam Nhã bất chấp hình tượng sốt ruột muốn đuổi người, trong lòng là sự kích động không sao tả nổi.
Ả Phùng Thanh này chính là kẻ thứ ba từng bị cô ta bắt gian tại giường!
Trong khoảng thời gian đó, Phùng Thanh liên tục quyến rũ Tần Giang Nguyên, thậm chí hai người còn điên long đảo phượng trước mặt cô ta, con tiện nhân Phùng Thanh này có rất nhiều chiêu trò, mánh lới, lần nào cũng khiến thần hồn Tần Giang Nguyên điên đảo.
Nam Nhã vẫn cố chịu đựng, giả vờ rộng lượng, nhịn nhục, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ta sẵn lòng chung chồng với người con gái khác!
Bảo vệ đi tới đuổi Phùng Thanh ra ngoài, Phùng Thanh lại không nhanh không chậm nói: “Các anh phải cẩn thận một chút đấy nhé, trong bụng tôi là cốt nhục của cậu ấm nhà họ Tần, tôi bị thương thì không sao, nhưng đứa nhỏ bị thương thì các người sẽ không thể gánh vác nổi đâu”.
“…”, một câu nói khiến các nhân viên an ninh đều rời tay khỏi người cô ta, không dám đụng vào nữa, sợ đụng cái lại mang họa vào người.
Giọng cô ta không lớn, lại lọt vào tai tất cả mọi người trong lễ đường, tất nhiên Tần Giang Nguyên và Nam Nhã trên sân khấu cũng nghe thấy.
Nam Nhã ngơ ngác, ả đàn bà đó lại… Lại mang thai?
Một câu hết sức nhẹ nhàng và hờ hững của Phùng Thanh khiến tất cả mọi người khiếp sợ.
Tần Giang Nguyên sải chân bước vội từ trên sân khấu xuống, trên mặt là vẻ kinh ngạc không nói nên lời: “Thanh à, em mang thai hả?”
“Ừm”, gương mặt trong sáng như mối tình đầu thời thanh xuân của Phùng Thanh hiện lên nụ cười dịu dàng, lấy kết quả xét nghiệm có thai ra cho Tần Giang Nguyên: “Đứa bé là của anh, đã được bốn tuần rồi”.
Tần Giang Nguyên nhìn tờ kết quả xét nghiệm, thoáng suy nghĩ: “Là cái buổi tối ở trong xe vùng ngoại ô đó hả?”
Trên mặt Phùng Thanh là vẻ ngượng ngùng bẽn lẽn, khẽ gật đầu.
Trước mặt mọi người là đôi nam nữ như một cặp tình nhân đang chìm trong tình yêu nồng nhiệt, xung quanh là bong bóng màu hồng bay bay, làm bật lên dáng vẻ cô đơn lẻ bóng của cô dâu trên sân khấu.
Nam Nhã đã mời rất nhiều phóng viên đến để tạo thanh tạo thế cho mình, các phóng viên nghĩ vốn chẳng có gì hay để quay chụp, nói cái gì mà hôn lễ thế kỷ, kết quả còn không rầm rộ bằng lễ cưới của mấy ngôi sao, bọn họ từ xa chạy tới đây, cả chỗ ngồi cũng không có, đành phải đứng.
.