Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi


Nói thật, nhìn ông già nhem nhuốc mặc trang phục tôn trung sơn vài thô giản dị, đi giày vải rách, tay cầm tẩu thuốc cũ, giống như sống trong thập niên tám mươi này, bọn họ thực sự không dám tin đây là ông cụ Nam.
Bố của Nam Ninh Tùng, Nam Ninh Bách và Nam Ninh Trúc, ông nội của Nam Mẫn Nam Nhã Nam Lâm, Nam Tam Tài được người ta gọi là “Nam Ông”.
Người không biết còn cho rằng ông ấy là kẻ ăn xin ấy chứ.
Lúc này Nam Lâm mới hoàn hồn lại, tiến lên ôm ông nội, vẻ mặt đầy xúc động: “Ông nội, ba năm nay ông đi đâu, chúng cháu tìm ông khắp nơi mà không thấy”.
Đương nhiên với cháu gái mình, Nam Tam Tài trở nên hiền hậu hơn rất nhiều.
“Người ông đang bẩn, đừng làm bẩn váy đẹp của cháu… ông ấy à, nhân lúc chân còn linh hoạt nhanh nhẹn, đi chu du khắp thế giới một vòng”.
Nửa câu sau giống như giải thích riêng cho Nam Mẫn nghe vậy, chạm phải ánh mắt của cháu gái lớn, cũng hơi run sợ.
Nam Mẫn thản nhiên nói: “Vậy sao, không phải ông cố ý trốn cháu chứ?”
“Đâu có”.
Nam Tam Tài ngẩng đầu phản bác: “Người làm ông nội như ông, trốn cháu gái làm gì? Không thể nào”.
Cố Hoành nói: “Tổng giám đốc Nam, trời nắng rất gắt, chúng ta vào trong nói chuyện đi.

Chúng tôi đuổi theo ông cụ ba con phố, không dễ gì mới đuổi kịp, chúng tôi thì không sao, chỉ sợ ông cụ mệt, say nắng thì không ổn”.
“…”
Bầu không khí rơi vào yên lặng.
Bạch Lộc Dư nhìn vẻ túng lúng của ông cụ, không nhịn được phì cười ra tiếng.
Nam Mẫn nhìn ông nội, ánh mắt lạnh nhạt.
“Tên nhóc cậu sao còn hạ bệ ông già hả?”
Nam Tam Tài làm thế giơ tẩu thuốc lên định cho Cố Hoành một đập, tức giận nói: “Tôi đang đi bộ yên lành, các cậu lại đến đuổi theo tôi, tôi chẳng phải chạy sao, mệt đến toát hết mồ hôi”.
Cố Hoành lẩm bẩm: “Là ông chạy trước, chúng cháu mới đuổi theo”.
“…”
Ông cụ lại muốn nổi khùng, Bạch Lộc Dư vội vàng lên hòa giải: “Được rồi được rồi, vấn đề của hai người giống như tranh luận trứng có trước hay gà có trước, tranh luận không ra kết quả”.
Anh ta quay đầu nói với Nam Mẫn không tỏ rõ thái độ ở bên cạnh: “Tiểu Lục, ngây ra đó làm gì, còn không mau mời ông nội em về nhà”.
Nam Mẫn đang định tiến lên mời ông cụ vào nhà, Nam Tam Tài trốn sang bên cạnh: “Không, ông không vào!”
Vẻ mặt ông ấy đầy chống đối, lại ngồi xổm bên góc tường.
Mọi người quay sang nhìn nhau, vừa nãy đám người Cố Hoành mời ông cụ vào trong khu vườn hoa hồng nghỉ ngơi, ông ấy sống chết cũng không vào, bọn họ chỉ đành đợi cùng ông ấy ở bên ngoài khu vườn hoa hồng.
Nhìn vẻ chống đối của ông cụ, Bạch Lộc Dư không hiểu, thấy sắc mặt của Nam Mẫn trầm lắng như như nước hồ cuối thu, anh ta thắt lòng, cảm thấy cứ như vậy chắc cô bé này sẽ xù lông mất.
“Cháu nói ông này, ông đang làm gì thế, đâu có ai qua cửa mà không vào nhà?”
Bạch Lộ Dư cũng ngồi xổm, khuyên nhủ nhẹ nhàng, chỉ vào Nam Mẫn.
“Con bé này ấy à, ngày nào cũng thương nhớ ông, khó khăn lắm ông mới quay về, để Tiểu Mẫn hầu hạ ông.

Về nhà tắm một cái, ăn bữa cơm, rồi ngủ một giấc, sảng khoái dễ chịu, tốt biết bao.

Cũng đã lâu ông chưa thử tài nghệ của Tiểu Mẫn rồi phải không?”
Nói đến đây, Nam Tam Tài khô miệng, không khỏi mím môi, ông ấy thực sự thèm đồ ăn của cháu gái làm…
“Ông cũng không vào”, ông ấy sờ tẩu thuốc, giống như muốn hút một lượt, cũng không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Nam Mẫn: “Các cháu nhớ ông thì nhìn ông kỹ thêm là được, ông hút xong lượt này sẽ về chỗ của ông”.
Sắc mặt Nam Mẫn sầm xuống: “Ông về đâu? Ông có nhà ở thành phố Nam à?”
Nam Tam Tài vươn cổ: “Đương nhiên là có rồi!”
Cố Hoành liếc ông cụ một cái, lại nhìn sang Nam Mẫn: “Ông cụ đang nói đến một căn nhà cỏ bên cạnh miếu Thành Hoàng, đã rất cũ nát, trước đây là chỗ nuôi lừa”.
Nam Mẫn sầm mặt: “Ông nội!”
Nam Tam Tài giật mình: “Ôi trời giật cả mình, con bé này, sao giọng lại to như vậy”.
Đối diện với ánh mắt lạnh băng của Nam Mẫn, Nam Tam Tài lí nhí nói: “Nhà cỏ thì làm sao, ông sống ở đó rất tốt.

Ngày xưa Đỗ Phủ cũng sống ở nhà cỏ, còn viết bài ‘Bài ca nhà tranh bị gió thu phá’.

Hơn nữa, ai nói nơi nuôi lừa thì con người không ở được?”
Khoang mắt Nam Mẫn hơi đỏ, không muốn nói thêm gì nữa: “Lão K”.
“Có”, lão K vụt ra như xuất quỷ nhập thần.
Nam Mẫn nói: “Mời ông nội về nhà”.
Lão K đáp một tiếng, lập tức bế Nam Tam Tài lên.
Nam Tam Tài vẫn giữ tư thế ngồi xổm, bị bế lên sợ đến mất hồn bát vía: “Làm gì thế, làm gì thế hả, tôi nói tôi không vào… cứu với…”
Phản kháng vô ích, cuối cùng vẫn bị “bế” vào khu vườn hoa hồng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui