Phẫu thuật của Thẩm Nham rất thành công, nhưng cái giá phải trả là quá đắt, xương cốt trong người, từ trên xuống dưới có thể nói là đập đi xây lại hết.
Liệt nửa người muốn hồi phục lại như cũ vốn là một hi vọng xa vời, vừa phí tâm phí sức lại phải đánh một trận rất dài, có thể hồi phục được tới đâu còn phải xem nghị lực của chính bệnh nhân cùng với sự hỗ trợ tiền bạc và tinh thần bên ngoài.
Có thể nói là sánh ngang với một trận chiến.
Sau phẫu thuật, Nam Mẫn có cảm giác được giải phóng, cô chỉ chịu trách nhiệm cho phần cứng, còn phần mềm như tâm lý này kia thì có bạn gái người ta lo mà, cô cũng không cần phải lo bò trắng răng làm gì.
Khó lắm mới đến thành phố Bạch một chuyến, Nam Mẫn đến nhà họ Lý chăm hỏi bố tư, Lý Minh Nhân vui vẻ không sao tả được, phá lệ vung tay lên cho con trai nghỉ ngơi ba ngày quý giá, bảo anh ta dẫn Nam Mẫn đi dạo chơi xung quanh.
Đến khá nhiều điểm du lịch nổi tiếng, cũng ăn được rất nhiều món ngon, khi họ đang check in ở một quán ăn nổi tiếng trên mạng, thì Trình Hiến gọi video call tới.
Chào hỏi Nam Mẫn vài câu đơn giản, anh ta lại nói với Lý Vân là trước khi đi công tác đã đồng ý tham gia một buổi tiệc thử rượu, lẽ ra định dẫn Lý Vân đi nhưng cuối cùng lại không đi được.
“Em dẫn bé Mẫn đi chơi nhé, thử thấy rượu nào ngon thì mua vài chai về cho anh”.
Lý Vân vui vẻ đồng ý, đãi giọng nói: “Được thôi…”, hai người lại õng ẹo với nhau thêm vài câu nữa mới cúp điện thoại.
Nam Mẫn nổi da gà da vịt, bị nhét cẩu lương vào miệng khiến cô ăn không tiêu.
Lý Vân phớt lờ vẻ mặt “không thể chịu nổi hai người” của em gái, cười nói: “Tiệc thử rượu ở thành phố Bạch cũng thuộc hàng đẳng cấp đấy, cũng thú vị lắm, dẫn em đi chơi nhé?”
Nam Mẫn biết hai người anh này là con sâu rượu, vừa đụng tới rượu là không thể nhấc chân lên nổi, đúng là tâm đầu ý hợp.
Cô liếc Lý Vân một cái: “Anh đã đồng ý rồi, em có thể chọn từ chối được không?”
“Tất nhiên là không được”.
Lý Vân cười hà hà, kéo Nam Mẫn ra ngoài, bắt một chiếc xe đi thẳng đến nơi tổ chức tiệc rượu.
“Trong tiệc rượu có nhiều người nước ngoài lắm, cứ nói xí xô xí xào gì đó anh nghe không hiểu, đúng lúc có cái máy phiên dịch hình người ở đây, tối nay phải nhờ em tìm cho bọn anh mấy chai rượu ngon rồi”.
“Được…”, Nam Mẫn lười biếng đồng ý: “Em chọn rượu, anh trả tiền”.
Lý Vân cười đầy thoải mái: “Không thành vấn đề”.
Lý Vân giơ điện thoại di động lên: “Dù sao anh cũng quẹt thẻ của anh Trình”.
Nam Mẫn lại bị nhét cơm chó, cảm thấy tối nay mình không chọn nhiều rượu một tí để vợ chồng nhà này phải ói máu thì có lỗi với đống cơm chó bị nhét từ cả một ngày dài quá!
Nhưng sau khi nhìn thấy bóng hình quen thuộc trong tiệc rượu, cô đột nhiên có xúc động muốn ói hết đống cơm chó sáng giờ vào người họ.
Nhìn Phó Vực đang vẫy tay với mình đằng xa, cùng với Dụ Lâm Hải đang đứng bên cạnh xoay xoay ly rượu đỏ, trên người là tây trang giày da phẳng phiu, gương mặt tươi cười của Nam Mẫn nứt rồi lại nứt, sau đó rơi xuống vỡ rồi lại vỡ.
Hai tên chó má này gắn định vị trên người cô hả, sao đi tới đâu cũng đụng phải bọn họ thế?
Đúng là âm hồn không tan mà!
Cô còn chưa kịp chửi ầm lên, thì một dáng người yểu điệu xinh xắn đã vẫy đuôi đi tới chỗ Dụ Lâm Hải, cong môi tạo nên lúm đồng tiền, Nam Mẫn nhận ra đó là cô Trác Huyên lâu rồi không gặp.
Ồ, thì ra người ta tới để hẹn hò với bạn gái cũ bạch nguyệt quang.
Cô đúng là ảo tưởng sức mạnh quá mà.
…
Tính đi tính lại, từ triển lãm hoa hồng lần trước, Trác Huyên bị bác sĩ nhầm là người bệnh tâm thần rồi bắt đi, thì cũng lâu lắm không thấy mặt.
Anh cả với anh nhỏ đã hỏi cô xem có cần tìm người giải quyết Trác Huyên, cảnh cáo một chút, cho cô ta một bài học hay không.
Nam Mẫn nói là: “Không cần thiết”.
Kẻ thứ ba, thứ tư thì đáng ghét thật, nhưng ruồi bọ không thể bâu vào quả trứng nguyên vẹn, mà trứng đã nứt thối ra rồi thì cô cũng không thèm, có nhặt lại cũng chỉ dơ tay mà thôi, còn con ruồi đó…
Chỉ cần nó không tới làm phiền cô, thì cô ta sống hay chết cô cũng không quan tâm lắm, sớm muộn gì cũng sẽ bị ai đó đánh chết thôi.
Nam Mẫn tuân theo nguyên tắc “phụ nữ không nên làm khó nhau”, chỉ có phụ nữ không giữ được đàn ông thì mới đi làm khó người phụ nữ khác mà thôi.
Trác Huyên đang định dán vào người Dụ Lâm Hải thì bị anh tránh được, thậm chí cả ánh mắt cũng không dừng lại trên người cô ta nửa giây, đã vội vã nhìn sang Nam Mẫn, ánh mắt hờ hững hiện lên vẻ kích động.
Dường như đang sợ Nam Mẫn hiểu lầm.
Vẻ mặt ghét bỏ và căng thẳng đó đều lọt vào mắt Nam Mẫn, lúm đồng tiền như hoa lập tức biến mất sau khi nhìn thấy Nam Mẫn.
Sao con ả này cũng ở đây thế?
Cô ta như muốn tuyên bố chủ quyền, đứng chắn trước người Dụ Lâm Hải, nói với Nam Mẫn: “Cô Nam, đã lâu không gặp, không ngờ lại gặp được cô ở đây đấy”.
Trác Huyên quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh Nam Mẫn, mặt mũi sáng sủa, hiền hòa nho nhã, cũng được tính là điển trai.
Cô ta lại làm ra vẻ tao nhã hào phóng: “Bạn trai mới hả? Không giới thiệu một chút ư?”
Ánh mắt Lý Vân chỉ dừng lại trên người Trác Huyên một thoáng ngắn ngủi: “Cô ta là ai?”
Giọng Nam Mẫn không chút gợn sóng nào: “Bạch nguyệt quang của Dụ Lâm Hải”.
“…”