Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi


“Thưởng thức rượu phải theo thứ tự, bắt đầu từ rượu vang trắng hoặc vang sủi, thể rượu từ nhẹ đến mạnh, từ nhẹ nhàng khoan khoái đến nồng đậm, trong tình huống không mất đi cảm nhận vị giác để phán đoán lượng rượu của mình, đừng uống say”.
Bên này Nam Mẫn phổ cập kiến thức cho Lý Vân, phòng ngừa anh ta rót như trâu nước, một mặt không chút khách khí đặt mua rượu cảm nhận được vị ngọt vừa miệng, tiêu tiền của người khác không hề đau lòng chút nào.
Cùng lúc đó, Phó Vực cũng đang lý la lý lắc cảm thán với Dụ Lâm Hải…
“Thưởng thức rượu không khác gì thưởng thức phụ nữ, khi còn trẻ thích cháo trắng ăn kèm, bây giờ thì thích có mùi vị, càng cay càng nồng nhiệt càng sướng”.
Dụ Lâm Hải chẳng buồn phản ứng với đống học thuyết xằng bậy không chính đáng của anh ta, ký đơn đặt hàng loại rượu khẩu vị ngon, sau đó đi đến khu vực tiếp theo.
Không ngờ vừa mới quay đầu liền nhìn thấy Trác Nguyệt sánh bước đi cùng bố mình, Thẩm Lưu Thư.
Vẻ mặt anh khẽ ngây ra, đứng cứng ngắc ở nơi đó.
Vì Trác Nguyệt đã nói qua với Thẩm Lưu Thư trước đó nên không cảm thấy bất ngờ trước sự xuất hiện của con trai, biểu cảm ôn hòa lên tiếng chào hỏi: “Qua chơi cùng bạn?”
Môi mỏng của Dụ Lâm Hải khẽ mím, không nói gì, tầm mắt dừng lại tay Trác Nguyệt bám trên cánh tay Thẩm Lưu Thư.
Trác Nguyệt làm như không nhận ra ánh mắt của anh, bà ta kéo cánh tay Thẩm Lưu Thư chặt hơn, cơ thể mềm mại gần như bám dính lấy ông ta, cười nói: “Hải, trùng hợp quá, có thể gặp cháu ở đây”.
Dụ Lâm Hải nhăn mày.
Giọng điệu, thần thái và tướng mạo của Trác Nguyệt giống y đúc Trác Huyên.

Không, phải nói là về mặt này Trác Huyên được cô của cô ta ‘dạy dỗ’ rất tốt, sao y bản chính.
Nhưng chẳng biết tại sao, cô Trác Nguyệt đã từng dịu dàng tốt bụng giống như thiên sứ trong lòng anh đột nhiên trở thành bản mặt khó ưa.
Dáng vẻ Trác Huyên ở trước mặt Nam Mẫn giống y như dáng vẻ Trác Nguyệt ở trước mặt mẹ anh.
Anh đột nhiên ý thức được, anh đang đi vào con đường cũ của bố mình!
Sắc mặt Dụ Lâm Hải lập tức trở nên ảm đạm, gần như không đứng vững.
Thẩm Lưu Thư và Trác Nguyệt cũng nhận ra vẻ mặt của Dụ Lâm Hải không đúng lắm, một khắc sau, Phó Vực tiến lên trước, cực kỳ tự nhiên chào hỏi: “Chào chú Thẩm, chú còn nhớ cháu không?”
“Tiểu Vực, cháu là chiến hữu của Hải, cũng là anh em tốt của nó, sao chú quên được?”, Thẩm Lưu Thư khôi phục lại nụ cười thân thiện.
Phó Vực nói vài câu rồi mang theo Dụ Lâm Hải đang hồn xiêu phách lạc rời đi.
Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, Trác Nguyệt như vô tình thở dài nói: “Cũng đã lâu rồi hai bố con anh vẫn chưa nói lời nào.

Hai bố con không có thù hận, tìm cơ hội tốt cố gắng nói chuyện đi”.
Thẩm Lưu Thư không nói gì, môi mỏng khẽ mím, vẻ mặt giống y đúc với con trai, trong đôi mắt lóe lên tia u ám.
“Nhưng, em nghĩ Hải tâm tình không tốt, chắc không phải vì anh”.
Trác Nguyệt chép miệng với Thẩm Lưu Thư đầy ẩn ý: “Vợ cũ của Hải, Nam Mẫn cũng đến.

Ồ, là ở chỗ kia”.
Thẩm Lưu Thư nhìn theo hướng bà ta chỉ, liếc mắt liền nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp diễm lệ đang ngồi trên ghế băng, không giống với cô con dâu ngoan hiền khôn khéo trong ấn tượng của ông ta.
Ông ta dứt khoát nói: “Đi, qua đó xem”.
Đi một vòng, người bên nước Ý ít nhất, thầy thưởng rượu rất cô độc, bởi vì phiên dịch chưa tới, khó khăn lắm mới có hai vị khách qua xem, cũng vì ngôn ngữ bất đồng nên đã nhanh chóng rời đi.
Nam Mẫn và Lý Vân đi thẳng qua đó, thầy thưởng rượu lại một lần nữa nhiệt tình, mở một bình rượu vang đỏ, nhẹ nhàng giơ cho Nam Mẫn, nói bô bô một hồi lâu.
Nam Mẫn khẽ mỉm cười, cũng đáp lại một câu.
Lý Vân không ngại hỏi: “Hai người nói gì vậy?”
Nam Mẫn hóa thân thành cỗ máy phiên dịch: “Anh ta nói hôm nay váy em mặc màu sắc rất giống màu rượu vang trong tay anh ta, khen em xinh đẹp có khí chất.

Em nói cảm ơn”.
Không đợi Lý Vân mở miệng, bên cạnh Nam Mẫn đã có người ngồi xuống, cặp mắt hoa đào của Phó Vực lóe sáng: “Không ngờ em còn biết tiếng Italy? Nhưng anh nghiêm túc hoài nghi nửa câu sau là em tự thêm vào”.
Phó Vực đến rồi, Dụ Lâm Hải cũng cách không xa, băng ghế vốn không một bóng người nhanh chóng liền có bốn người ngồi, hơn nữa còn có một người nghe hiểu, thầy thưởng rượu lại một lần nữa kích động, nhiệt tình mời Nam Mẫn làm phiên dịch cho anh ta.
Anh ta bô bô một hồi, Phó Vực nghe rất nghiêm túc, nhưng không nghe hiểu câu nào, anh ta vỗ vỗ Nam Mẫn: “Người ta nói gì thế?”
Nam Mẫn giọng lạnh lùng: “Anh ta nói, bỏ cái tay bẩn thỉu của anh ra khỏi người tôi.

Sau đó… cút đi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui