Đôi môi trắng bệch của Lâm Lộc nở nụ cười yếu ớt: “Cảm ơn… bác sĩ Grace.
Không… không sao đâu”.
Dường như hít thở thôi cũng đau, Lâm Lộc nói hai câu đứt quãng, rồi khó khăn hỏi: “A Nham thì sao, anh ấy thế nào rồi?”
Sắc mặt Nam Mẫn không vui: “Yên tâm, không chết được”.
“…”
Khuôn mặt Lâm Lộc tràn đầy lo lắng, khẩn cầu: “Bác, bác sĩ Grace, tôi không sao rồi, cô… cô có thể giúp tôi qua đó thăm anh ấy không…”
Nam Mẫn nghiêm mặt: “Anh ta làm cô bị thương thế này, cô còn bảo tôi đi thăm anh ta?”
“Không, không phải anh ấy làm tôi bị thương”.
Lâm Lộc đau đến đồng tử hơi đờ đẫn, mặt áp lên ga giường, nước mặt lặng lẽ chảy xuống: “Anh ấy muốn chia, chia tay tôi, tôi không đồng ý, anh ấy muốn đuổi tôi đi, tôi cũng không đồng ý… nên anh ấy mới nổi giận”.
“Đúng là được nuông chiều đến hư hỏng!”
Nam Mẫn rất tức giận, lạnh lùng nói: “Nếu anh ta chê ngày tháng hiện tại quá thoải mái, thì tôi cho anh ta nằm trên giường bệnh thêm mấy năm.
Nằm đến chân tay thoái hóa, không lấy được vợ, xem anh ta còn đuổi ai, muốn chia tay ai”.
“Tuyệt đối đừng!”
Lâm Lộc sốt ruột nói: “Vì không đứng lên được nên anh mấy mới lo lắng… Trước đây, trước đây anh ấy là người khỏe mạnh nhanh nhẹn, có thể nhảy bay qua tường, bây giờ chỉ có thể nằm, không làm được gì, chắc chắn sinh tính nóng nảy”.
Đương nhiên Nam Mẫn hiểu điều này, có thể nói, không ai hiểu hơn cô ấy.
Tình hình hiện tại của Thẩm Nham giống với Dụ Lâm Hải năm đó, ban đầu Dụ Lâm Hải cũng có một khoảng thời gian vô cùng nóng nảy, toàn thân từ trên xuống dưới đều khó chịu, chỉ muốn đối đầu với tất cả mọi người trên thế giới.
Lúc đó, ai gần anh nhất, thì cũng bị thương nặng nhất.
Khoảng thời gian khó khăn đó cũng qua đi, vốn tưởng rằng sau cơn mưa trời lại sáng, nhưng không ngờ sau khi mây tan, lại biến thành khói, trời không sáng, chỉ có u ám vô tận.
Nam Mẫn tỏ vẻ mặt băng lạnh đang định nói gì, thì phía sau vang lên giọng thản nhiên.
“Sau này anh ta còn nổi khùng, thì cô trói anh ta lại, đừng chiều theo anh ta.
Đàn ông da thịt thô dày không sao hết, thà để anh ta bị thương, cũng đừng để mình bị thương”.
Quay đầu thì nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng của Dụ Lâm Hải.
Khoảnh khắc nhìn thẳng vào anh, vẻ mặt Nam Mẫn hơi lạnh lùng, bèn thu lại ánh mắt, tháo găng tay ra, đi vào phòng vệ sinh rửa tay.
Dụ Lâm Hải nhìn vết thương của Lâm Lộc, đồng tử màu đen cũng tối lại: “Lão Thẩm lo lắng vết thương của cô, bảo tôi qua thăm cô”.
Cô gái đau đến gần ngất đi, vì một câu nói nhẹ tênh này, đôi mắt vốn mất đi hào quang lại bừng sáng: “Anh ấy lo lắng cho tôi ư? Anh ấy thế nào rồi, có bị thương nặng không?”
“…”
Nam Mẫn rửa tay dưới vòi nước, chà xát tay rất mạnh, giống như hận không thể chà đi một lớp da.
Không biết tại sao trong lòng vừa lạnh vừa khó chịu, vừa chua vừa chát.
Cô cũng từng giống như Lâm Lộc, biết rõ người mình yêu không yêu mình, nhưng vẫn vì một câu nói quan tâm của anh ta, thậm chí vì một ánh mắt mà động lòng, hận không thể lặp lại một vạn lần trong đầu anh ấy yêu mình!
Nhưng một người đàn ông thực lòng yêu mình thì làm sao lại khiến cô ấy bị thương.
Người yêu trước luôn là kẻ thất bại.
Yêu càng lâu, tổn thương càng sâu.
Sớm rút ra mới là con đường đúng đắn.
Lâm Lộc được chuyển từ phòng cấp cứu đến phòng bệnh, thuốc tê hết tác dụng lại càng đau.
Nam Mẫn bảo cô ấy ngủ một giấc: “Ngủ thì không đau nữa”.
Lâm Lộc lắc đầu, cô làm sao có thể ngủ được?
“Bác sĩ Grace, cô và anh Dụ từng là một đôi, phải không?”
Cô ấy khó khăn lên tiếng: “Tôi nghe chị y tá nói, anh Dụ từng gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng, cũng từng bị liệt, là cô đã chăm sóc cho anh ấy.
Hai người còn kết hôn, là thật không?”
Nam Mẫn không biết ai đã truyền ra việc này, nhưng dưới trời đất không có bức tường không thông gió, kể cả là bệnh viện cũng vậy.
Cô thản nhiên “ừm” một tiếng.
“Kết hôn rồi, cũng li hôn rồi”.
“Tại sao?”
Lâm Lộc không hiểu: “Tại sao lại li hôn? Tôi có thể nhìn ra, anh Dụ có tình cảm với cô…”
“Vậy có thể cô nhìn nhầm rồi”.
Đáy mắt Nam Mẫn không nổi gợn sóng, trên mặt cũng không thể hiện nhiều cảm xúc: “Anh ta không yêu tôi, ban đầu lấy tôi chỉ là ngheo theo lệnh của mẹ, miễn cưỡng lấy về nhà làm đồ trang trí.
Còn bây giờ… ai biết được?”
Cô nhếch nhẹ khóe môi: “Có lẽ là không cam tâm, một cô gái từng yêu anh ta tha thiết, trong mắt chỉ có anh ta, sao đột nhiên lại rời khỏi, không yêu anh ta nữa”.
Lâm Lộc nhìn cô bằng đôi mắt sáng lấp lánh như hươu sao: “Thế bây giờ cô còn yêu anh ấy không?”
Nam Mẫn ngước mi mắt, đáy mắt lạnh lùng, khẽ nhếch khóe miệng, nói ra bốn chữ.
Trái tim Lâm Lộc trùng xuống.