Tô Duệ: “Ờ ừm, chăm chú lắng nghe”.
Tô Âm: “Bố sinh con với hồ ly tinh thì cũng chỉ sinh ra được hồ ly con thôi, nếu bố muốn biến Messuri thành cái động hồ ly thì bố cứ việc thoải mái ra ngoài gieo giống đi! Tạm biệt!”
Cô bé thở hồng hộc, tắt điện thoại đi.
Nam Mẫn nhìn Tô Âm tức giận đến mức không tiếc rời nhà bỏ đi, tò mò hỏi: “Rốt cuộc bố cháu đã tìm người bạn gái thế nào mà khiến cháu phải ghét bỏ như thế”.
“Nói chung là vừa xấu vừa đáng ghét, so với cô thì thua xa cả ngàn dặm.
Lão Tô lớn tuổi rồi nên mắt không được tốt cho lắm, cháu cũng không thể quản lý được, bố thích sa đọa thì cứ để một mình bố sa đọa thôi!”
Tô Âm mắng, cũng tỉnh táo hẳn, mà tỉnh giấc lại thấy đói, bèn quấn lấy Nam Mẫn xuống lầu ăn sáng.
Vừa xuống nhà, không ngờ trong nhà lại có một người đàn ông, đang ngồi ăn sandwich, uống sữa, trông có vẻ hết sức thoải mái, y như nhà mình vậy.
Người da mặt dày như thế, không mời mà tới, ngoài cậu ấm nhà họ Phó thì chẳng còn ai vào đây nữa.
Tô Âm đang quấn lấy Nam Mẫn để lên án bố già Tô Duệ, bất ngờ nhìn thấy người đàn ông mặc bộ quần áo thể thao thoải mái, vừa cao vừa gầy lại điển trai ngồi trong phòng ăn, chớp chớp đôi mắt to tròn, tiếng ồn nào huyên náo cũng dừng lại.
Cô bé nhìn chằm chằm Phó Vực, đột nhiên kéo góc áo Nam Mẫn, hỏi: “Cô, chú này đẹp trai quá, là người yêu của cô hả?”
Nam Mẫn còn chưa kịp trả lời, Phó Vực đã nhíu đôi mắt hoa đào.
“Nhóc con, gọi ai là “chú” thế hả?”
Sống mười bảy năm nay, đây là lần đầu tiên Tô Âm nhìn thấy một người điển trai như thế, cô bé ngây người.
Chớp chớp đôi mắt to, sửa miệng cực nhanh: “Anh!”
Phó Vực là đứa con muộn của nhà họ Phó, không có em trai, lại càng không có em gái, bất ngờ nghe thấy tiếng “anh” non nớt, anh ta cảm thấy vui sướng không nói nên lời, cả tâm trạng cũng thoải mái hơn hẳn.
Xem ra anh ta vẫn còn rất trẻ đấy nhỉ.
“Ừm”, anh ta ngâm nga thành tiếng, nghĩ tới việc nhóc con vừa mới gọi Nam Mẫn là “cô” thì ánh mắt xuất hiện vẻ suy ngẫm, hỏi Nam Mẫn: “Này nhóc, em là con của người anh nào thế?”
Người khác có thể không biết, nhưng nhờ Dụ Lâm Hải, Phó Vực biết rõ việc Nam Mẫn có năm người anh, không thể giấu được.
Nghe anh đẹp trai trước mặt biết chuyện cô có rất nhiều anh trai, Tô Âm càng chắc chắn rằng Phó Vực là người yêu của Nam Mẫn: “Cô, đây là người cũ hay là người mới của cô thế?”
Nam Mẫn: “…”
Thân làm cô, Nam Mẫn không hề khách sáo dạy dỗ cháu gái, trực tiếp đè Tô Âm xuống, giơ tay vỗ mạnh vào cái mông nhỏ của cô bé: “Còn nói linh tinh nữa cô sẽ dùng tới gia pháp đấy nhé”.
“Cháu sai rồi! Cháu biết sai rồi mà cô!”
Tô hèn nhát Âm từ nhỏ đã bị bố ăn hiếp quen nên hiểu rất rõ đạo lý kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, lúc cần nhận sai thì nhất quyết phải làm: “Đừng dạy dỗ cháu trước mặt người ngoài như thế, mất mặt lắm!”
Nam Mẫn trừng mắt nhìn cô bé cảnh cáo, sau đó mới buông ra, Tô Âm ôm mông, uất ức bĩu môi.
Nhìn sang bên cạnh một cái, Phó Vực lại đang cong cong môi cười.
Sao cái người này lại vui vẻ khi con người ta gặp họa thế không biết?
Nhưng mà, anh ta cười rộ lên cũng đẹp quá trời!
Tô Âm không nhịn được, giơ tay lên chọc vào má lúm đồng tiền không hiện rõ trên mặt Phó Vực, ngơ ngác hỏi: “Sao trên mặt anh lại có cái lỗ vậy?”
“…”, thái dương Phó Vực giật giật, khoảnh khắc đó anh ta đã nghe thành “sao đầu anh lại có lỗ vậy”, suýt chút nữa đã đáp lại cô bé một cậu: “Đầu cưng mới có lỗ đấy!”
Anh ta nhíu mày, hất tay cô bé đi: “Đừng có chọc bậy, cái này của anh gọi là lúm đồng tiền.
Người bình thường muốn có cũng không có đâu nhé”.
Nam Mẫn: Vớ vẩn.
Tô Âm lại hết sức ủng hộ: “Ồ, ghê thật đấy”.
Nam Mẫn: “…”, con bé này có bị ngốc không ta?
Phó Vực được khen nên rất vui vẻ, nhướng mày đáp: “Tất nhiên”.
Nam Mẫn lười quan tâm đến hai kẻ dở hơi kia, ngồi xuống ăn sáng, chẳng mấy chốc Nam Lâm đã xuống nhà, nhìn thấy Phó Vực thì lịch sự chào hỏi: “Cậu nhỏ mới đến à, chào buổi sáng”.
Phó Vực gật đầu: “Chào buổi sáng”.
Trường đua ngựa Bắc Giao đã nhận được lô ngựa lùn mới, Phó Vực muốn hẹn Nam Mẫn đi xem, nếu không anh ta đã chẳng nghênh ngang vào cổng nhà họ Nam, ngồi đó như ông nội người ta như thế.