Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi


Phó Vực mặt đầy vạch đen: “Nó giống hay không anh không biết, em ngứa da mới là thật, xuống”.

Tô Âm nghiêm túc nói với Phó Vực: “Anh, em là đứa trẻ ngoan ngoãn, cố gắng nói chuyện với em thì em sẽ nghe lời, hung dữ là em không nghe đâu, uy hiếp cũng vô ích thôi”.

Phó Vực: “…”
Một khắc sau, Nam Mẫn cầm điện thoại di động, nhàn nhạt mở miệng: “Tô Âm, không muốn bị đánh thì xuống cho cô”.

“Vâng cô”.

Tô Âm vừa rồi còn quăng ra lời độc ác, lập tức ngoan ngoãn giẫm vào thang đi xuống, kết quả không biết có phải quá luống cuống hay không, chân còn chưa giẫm vững, hai tay liền giương ra, nhào về phía Phó Vực.

“!”, Phó Vực bất ngờ không kịp đề phòng bị cô bé nhào vào lòng, đầu đập vào cằm anh ta, giây tiếp theo anh ta đau đến mức trước mắt tối sầm, nhưng cánh tay vẫn ôm Tô Âm thật chặt.

Động tĩnh lớn như vậy khiến đám người Nam Mẫn sợ hết hồn, lúc nhìn sang chỉ thấy Tô Âm giống như con Koala đang bám chặt trên người Phó Vực, cười đầy gian trá, tinh quái.

“…”
Phó Vực hồi lâu mới định thần lại, cặp mắt hoa đào khó khăn lắm mới tập trung một điểm, anh ta tức giận trợn trừng mắt với Tô Âm: “Em sinh tháng chạp sao, ‘động’ tay ‘động chân’”.

Tô Âm mở to hai mắt trong veo: “Sao anh biết?”
Nam Mẫn đi tới, thấy hai cánh tay Tô Âm túm cổ Phó Vực, hai chân vòng trên eo anh ta, bám chặt như con khỉ, vẻ mặt cô lạnh lẽo, trầm giọng nói: “Tô Âm, xuống!”
Tô Âm không sợ trời không sợ đất, ngay cả lão Tô cũng không sợ, chỉ sợ cô nổi giận, cũng không thèm đùa Phó Vực nữa, vội vàng nhảy từ trên người anh ta xuống.

Một lúc sau, lỗ tai liền bị Nam Mẫn xách lên, kéo đến góc tường: “Cháu qua đây cho cô”.

“A a a… Cô nhẹ một chút, đau…”
Mắt thấy Tô Âm bị kéo đi dạy dỗ, Phó Vực sờ cái cằm bị đụng đau, bất giác cảm nhận được nhiệt độ cơ thể vừa rồi, lỗ tai đỏ bừng vô cớ, miệng cũng hơi khô khốc.

Anh ta mím môi, thầm mắng bản thân: Súc sinh!
Tô Âm bị Nam Mẫn xách đến một góc dạy dỗ, xoa xoa lỗ tai bị nhéo đau, cúi đầu không dám hé răng.

Cô bé biết hôm nay mình náo loạn có chút quá đáng, chẳng trách cô mình tức giận, cho nên cũng bày ra thái độ thành thật, rất sợ đẩy lửa giận của Nam Mẫn lên.

Chờ Nam Mẫn mắng xong, Tô Âm mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm cô, ngập ngừng nói: “Cô, cháu không dám nữa, cháu ngoan mà, cô đừng nóng giận”.

Nam Mẫn nhìn thấu cô bé, liền nghiêm mặt nói: “Cháu đừng nói mấy lời khách sáo này một cách quang minh chính đại, cô hỏi cháu, rốt cuộc cháu muốn làm gì?”
Tô Âm liếc nhìn Phó Vực ở bên cửa sổ ngậm thuốc lá quan sát động tĩnh, cô bé sát lại gần Nam Mẫn, nhẹ giọng nói: “Cháu muốn theo đuổi anh đẹp trai, nhưng anh ấy rõ ràng chê cháu nhỏ, cháu muốn để anh ấy thử xem, cháu không nhỏ”.

Nói xong ưỡn thẳng thứ tròn trịa trước người.

“…”
Nam Mẫn không nhịn được đỡ trán, bây giờ không chỉ anh Duệ muốn đánh cô con gái này, ngay cả người làm cô này cũng muốn đánh chết cô bé.

Cô giận đến mức chọc vào đầu Tô Âm: “Nhóc con này, cả ngày lẫn đêm đều muốn làm loạn gì thế? Ngay mai cô cho người đưa cháu về Messuri, đỡ làm phiền cô”.

“Đừng mà cô…”, Tô Âm ngồi xổm dưới đất cầu xin Nam Mẫn, cô chẳng buồn quan tâm đến cô bé, vô tình bước đi.

Trình độ làm nũng của con bé này rất tốt, cứ tiếp tục bị con bé quấn lấy, cô khó tránh khỏi sẽ mềm lòng.

Lúc xoay người rời đi, Nam Mẫn còn lạnh lùng trừng mắt nhìn Phó Vực, nhìn đến mức không giải thích nổi: “???”
Anh ta sao vậy?
Tô Âm làm bộ tội nghiệp ngồi xổm trên đất, nhìn qua còn thảm thiết hơn so với cây cối bên ngoài bị giông tố đánh.

Phó Vực tắt thuốc, đi tới bên cạnh cô bé, rũ mi mắt xuống: “Con nít da mặt mỏng vậy sao? Dạy dỗ đôi câu liền bật khóc?”
Tô Âm đang ngồi xổm ở đó nhìn thấy một vật tròn nho nhỏ, cô bé ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn xoe tràn đầy hơi nước, giọng trẻ con lộ ra một tia nghẹn ngào, tố cáo: “Anh, cô muốn đuổi em đi”.

Không biết tiếng ‘anh’ kia khiến anh ta mềm lòng hay biểu cảm ngô như đứa trẻ con quá đáng thương giống như thỏ con sắp bị vứt bỏ, cậu Phó đi trong thế giới xám tro nội tâm không một gợn sóng nhiều năm lúc này lại động lòng trắc ẩn.

Anh ta ngồi xổm xuống, bàn tay to sờ cái đầu nhỏ tròn trịa của cô bé: “Tại sao? Vì em quá bướng?”
Tô Âm lắc đầu, hít mũi: “Em bướng không phải ngày một ngày hai, cô sẽ không vì cái này mà tức giận với em”.

Phó Vực hỏi giống như dỗ trẻ con: “Vậy tại sao cô ấy lại tức giận?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui