Thật ra lúc trước khi quyết định vào giới giải trí, Trác Huyên muốn đi con đường của một minh tinh, quay quảng cáo, diễn phim này phim kia, kết quả lại bị Trác Nguyệt bác bỏ, còn nói cô ta:
“Cháu tưởng bước vào giới giải trí trở thành ngôi sao là chuyện dễ dàng như thế hả? Cháu có cái gì? Cháu có gương mặt xinh đẹp của mình hả? Cháu có đẹp bằng cô thời còn trẻ không? Cô phấn đầu hơn nửa đời người mới có được địa vị ngày hôm nay, cháu lại muốn một bước lên trời ư? Cháu mơ tưởng hão huyền cái gì thế? Sau lưng cô có Thẩm Lưu Thư còn chẳng lấy được tài nguyên gì, cháu chỉ dựa vào một mình cô, có thể đi cửa sau vào đài Hoàn Á chính là cơ hội cô tìm được cho cháu, đừng có mà không biết điều”.
“Ngoan ngoãn làm MC của cháu đi, còn đòi đi quay phim nữa hả? Cháu học diễn xuất chưa? Diễn trước mặt một người đàn ông còn chẳng làm được mà lại đòi diễn trước ống kính, trước mấy trăm người ở đoàn phim, ai cho cháu lá gan đó? Lương Tĩnh Như hả? Có biết ước mơ và ảo tưởng là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau không?”
Khi đó Trác Huyên không dám nói lại, nhưng trong lòng cô ta hoàn toàn không phục.
Nay có người nói cho cô ta biết, bản thân cô ta có một cơ hội để bước vào giới, tất nhiên cô ta phải bắt lấy, sao mà để nó trôi đi được?
Vì thế, trước mặt vô số ống kính, máy ảnh nhấp nháy ánh sáng, Trác Huyên đã bắt đầu diễn, khi thì cô ta than thở khóc lóc, khi thì thề thốt sắt son, chậm rãi đọc những kịch bản mà người khác đã viết sẵn cho mình…
“Người ta thường nói tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, nhưng tận mắt thấy thì nhất định sẽ là sự thật ư? Khi đó đúng là cô tôi ở trong xe, nhưng tôi cũng ở tại hiện trường, tất cả chỉ là chuyện xảy ra ngoài ý muốn, có thể do xe xảy ra vấn đề, hoặc là cô tôi không đạp phanh, vì tôi không ở trên xe nên không rõ lắm, nhưng mong mọi người hãy tin tưởng vào nhân phẩm của Trác Nguyệt cô tôi, bà một lòng hướng thiện thì sao lại cố tình hại người, giết người được chứ… Tôi lấy nhân cách của mình ra để bảo đảm, tuyệt đối không bao giờ…”
Nhưng đến khâu phóng viên đặt câu hỏi, thì có một người đứng lên nói.
“Thưa cô Trác, cô nói khi đó mình đang ở hiện trường, thì cho hỏi cô quay lưng về phía xe, hay là quay mặt về phía xe?”
Trác Huyên ngẩn người: “Mặt, có lẽ là đối diện với xe, tôi quên rồi”.
“Cô nói mắt thấy chưa chắc đã là sự thật, cô còn nói mình ở hiện trường tận mắt thấy tất cả đều là chuyện ngoài ý muốn, bản thân cô không phải đương sự, không biết bà ta đang làm cái gì, suy nghĩ gì trong đầu, thì tại sao lại thay mặt Trác Nguyệt lên tiếng? Đoạn video có ghi lại cả rồi, cô nói thứ mọi người xem được đều là giả, thì lấy gì để chứng minh những gì cô thấy là thật?”
“Tôi…”, Trác Huyên cứng họng.
Phóng viên lại nói: “Cô nói mình quên mất bản thân đứng thế nào, nhưng trong máy quay lại thể hiện rất rõ, khi chuyện xảy ra, cô đang đưa lưng về phía chiếc xe, đang nói chuyện với một người đàn ông, khi người đàn ông đó chạy tới cứu người cô mới xoay lại.
Trong đoạn video, vẻ mặt của cô cũng rất kinh ngạc… Nói tóm lại, rõ ràng là cô đang nói dối!”
Trác Huyên trợn mắt há hốc miệng, đối mặt với ống kính, cô ta lập tức hoảng hốt.
Cuộc đời Trác Huyên chưa từng bối rối như thế này bao giờ.
Nhìn về phía ánh đèn chói mắt, cùng với mấy khẩu đại bác bắn ảnh của phóng viên, những thứ cô ta đã nghĩ sẵn trong đầu hoàn toàn không thể sử dụng được, đầu óc lập tức trống rỗng cô ta không thể chịu nổi, chỉ biết chạy trối chết.
Trác Huyên vừa chạy đi thì hiện trường đang ồn ào náo nhiệt bỗng chốc trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết.
Được lắm, cô ta chạy cũng không có gì quan trọng, chạy thành một khái niệm hoàn toàn mới, chạy ra những tình tiết hoàn toàn mới, cư dân mạng đang theo dõi tin tức từ họp báo cũng bị pha bỏ chạy của Trác Huyên làm cho chấn động, như sét đánh ngang màn hình, sau đó lại lộc cộc đẩy chủ đề “Trác Huyên bỏ trốn” lên đỉnh tìm kiếm.
Mà ảnh động cùng với các meme Trác Huyên bỏ trốn cũng bị cư dân mạng ác ý tuyên truyền, điên cuồng sử dụng.
Mắt thấy lượng fan của Trác Huyên ngày càng nhiều, đúng là có xu hướng và tiềm năng trở thành ngôi sao nổi tiếng.
Bạch Lộc Dư người nghiêng ngã: “Đúng là không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
Trác Nguyệt mà biết đứa cháu gái yêu quý của mình bán đứng bà ta trước mặt tất cả người dân trong nước, chắc sẽ muốn bóp cổ cho cô ta chết tươi mất”.
Nam Mẫn lắc đầu: “Gà quá, làm trà xanh cũng không đủ tư cách”.
“Lại chả thế”.