Nhưng Nam Mẫn vẫn không chịu bỏ qua cho cô ta: “Cô cầu xin tôi tha cho cô, vậy tôi đưa ra điều kiện: Cô bây giờ quỳ xuống, xin lỗi vì đã phá hoại gia đình tôi, tổn thương đến tôi, cầu xin tôi lượng thứ đi.
Chỉ cần cô Trác khụy gối, cúi thấp đầu, đương nhiên tôi có thể mở rộng tấm lòng, không chấp cô nữa”.
Cô thật sự muốn cô ta quỳ xuống nhận lỗi với mình!
Trác Huyên chỉ cảm thấy trong lồng ngực tràn đầy lửa giận sắp nhảy lên đến cổ rồi, đỉnh đầu cũng sắp bốc khói, khuôn mặt trang điểm tinh xảo vì quá tức giận mà trở nên méo mó, cuối cùng không thể nhịn nổi nữa, cô ta cầm ly cafe đã nguội lạnh tạt về phía Nam Mẫn…
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Nam Mẫn nhạy bén tránh sang một bên.
Một bóng dáng nhanh nhạy xoẹt qua người, cầm khay chặn trước người Nam Mẫn, hai ly cafe đen nóng trên khay liền bắn tung tóe, toàn bộ hất trên người và trên mặt Trác Huyên, còn có vài giọt văng vào mắt cô ta, cô ta đau đến mức gào loạn lên!
Khi Dụ Lâm Hải vội vàng chạy tới thì nhìn thấy cảnh tượng náo loạn như vậy.
Trên đường về nhà, Dụ Lâm Hải nhận được một bức ảnh.
Lúc chờ đèn giao thông, anh mở ra xem, chính là bức ảnh Nam Mẫn và Trác Huyên ngồi đối diện với nhau trong quán cafe.
Phía dưới bức ảnh còn kèm dòng chữ: “Vợ cũ trông thật xinh đẹp, người yêu cũ thì là con quỷ gì đây? Xấu tởm!”
Dụ Lâm Hải lập tức quay xe ngược lại.
Không ngờ chạy nhanh vậy mà vẫn tới muộn, đã bắt đầu đánh rồi.
Cafe nóng bỏng tạt vào người Trác Huyên, cô ta vừa nóng vừa đau, toàn thân bất ổn, nhảy lên như lò xò.
Cô ta xách chiếc váy ướt sũng, lại còn bẩn cả mảng, giận đến mức gò má đỏ bừng, chỉ vào chị đẹp trai và mắng: “Cô làm gì vậy?”
“Ôi, nóng hả?”
Mí mắt xinh đẹp của chị đẹp trai hơi nâng lên, khóe môi khẽ nhếch: “Xin lỗi, vừa rồi tình thế cấp bách, quên mất cô cũng là một cô gái da thịt non nớt.
Cũng phải trách tôi, tưởng rằng da thịt trên người kẻ thứ ba bị vò nát, da khô thịt dày không sợ nóng chứ, cô… đạo hạnh không đủ rồi”.
Lời nói vừa mơ hồ vừa chán ghét cứ như vậy được nói ra trôi chảy từ trong miệng chị đẹp trai.
Trác Huyên bị mắng lập tức ngơ ngác, không phản ứng kịp.
Nam Mẫn thì nhìn về phía chị đẹp trai, không nhịn được mím môi, cái này cũng thật độc.
Chị đẹp trai nghiêng đầu hỏi Nam Mẫn: “Cô không sao chứ?”
“Không sao”.
Chị đẹp trai nhìn quần áo Nam Mẫn không nhiễm chút bụi, ánh mắt chợt lóe: “Tránh cũng nhanh đấy”.
Nam Mẫn khẽ nhếch môi: “Cô cản cũng nhanh”.
Chị đẹp trai nói: “Việc nghĩa nên làm mà, bình thường tôi hận nhất là kẻ thứ ba, không còn cách nào khác, chán ghét mang tính sinh lý rồi”.
Nam Mẫn gật đầu: “Cùng chán ghét”.
Chị đẹp trai nhìn Nam Mẫn: “Hai chúng ta có phải đã từng gặp nhau không?”
Nam Mẫn cũng nhìn chị đẹp trai: “Chắc vậy, tôi thấy trông cô cũng khá quen”.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng.
Trác Huyên hoàn toàn bị xem như là không khí, giận đến mức sắc mặt tái xanh, đang muốn mắng chửi chị đẹp trai một trận thì nhìn thấy Dụ Lâm Hải đứng ngoài cửa, ánh mắt cô ta lập tức sáng lên, xách váy hóa thân thành gà con chạy nhanh về phía anh: “Anh Hải, anh xem những gì Nam Mẫn gây ra cho em này…”
Cô ta vô cùng oan ức, nước mắt rơi lã chã tố cáo Nam Mẫn.
Dụ Lâm Hải cau mày.
Trác Huyên nhào đến, nhưng anh lại lùi một bước sang bên cạnh, để cô ta nhào hụt.
Tầm mắt anh chỉ lạnh lùng lướt trên người Trác Huyên, sau đó chuyển hướng sang người Nam Mẫn, thấy cô không bị thương gì, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Chị đẹp trai khoanh tay, cất giọng nói: “Cafe là tôi hất, cô đi chụp tội danh lên đầu người khác làm gì? Cái loại nhặt hồng mềm, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu!”
Nam Mẫn nghe liền thấy thú vị, có một ngày cô lại thành công trở thành hồng mềm?
Trác Huyên thù hận nhìn chằm chằm chị đẹp trai, lại nói nhỏ với Dụ Lâm Hải: “Anh Hải…”
Đôi mắt u ám của Dụ Lâm Hải lạnh lùng liếc qua mặt Trác Huyên, lộ ra ý lạnh bảo cô ta câm miệng, đồng thời thu tay về, lạnh nhạt nói: “Có phải tôi đã từng nói, không cho cô xuất hiện trước mắt Nam Mẫn một lần nữa.
Cô muốn vào tù theo cô của cô, hay hoàn toàn biến mất ở thành phố Bắc?”