Sao con bé này nghe không hiểu chứ?
Phó Vực sắp suy sụp, ấp úng nói: “Đầu tiên phải nói rõ, không phải anh không tin tưởng em… Anh chỉ cảm thấy, hay là anh, anh tự hoạt động một lúc là được, anh cảm thấy không cần châm cứu, thật đấy…”
Tô Âm ngước đôi mắt đen láy nhìn Phó Vực: “Anh, anh sợ kim châm à?”
“…”
Phó Vực thầm nhủ trong lòng, anh sợ kim châm sao? Anh sợ em đó!
Nhưng còn nói tiếp, Phó Vực thực sự sợ động chạm đến lòng tự tôn của cô bé này, nghĩ cũng chỉ là cắm kim châm thôi, có gì to tát, dù sao bây giờ hông cũng đau, để cô bé cắm mấy cái kim châm, nói không chừng là lấy độc trị độc đấy.
Nghĩ vậy, Phó Vực không giãy dụa nữa: “Thôi vậy, em cắm kim châm đi!”
Ra dáng vẻ anh dũng hy sinh chịu hình.
Trước nay Tô Âm không nghi ngờ y thuật của mình, chỉ cảm thấy Phó Vực nhát gan.
“Anh à, anh yên tâm, em sẽ cố gắng tốc chiến tốc thắng, sẽ không khiến anh đau đâu”.
Phó Vực nghe thấy lời này chỉ muốn khóc, sao cứ có cảm giác lên đoạn đầu đài chứ?
Giống như đao phủ nói với phạm nhân tử hình: “Yên tâm đi, tôi sẽ xuống đao nhanh gọn, một nhát là xong”.
“Em làm đi, anh sẵn sàng rồi”.
Phó Vực cắn răng, nhắm mắt, đợi cơn đau ập đến.
Nhưng chỉ cảm thấy phần hông hơi ngứa, thì nghe thấy Tô Âm thản nhiên nói một câu: “Xong rồi”.
Ừm? Xong rồi?
Phó Vực ngẩn người, mở mắt đang định quay đầu thì bị Tô Âm ấn xuống: “Đừng cử động, mười phút là được”.
“?”, Phó Vực phản ứng hơi chậm: “Em cắm kim châm cho anh rồi à?”
Tô Âm: “Vâng, ba cây kim thôi, chuyện nhỏ.
Chốc nữa rút ra, anh có thể nhảy nhót rồi”.
Phó Vực vẫn hơi thộn người, cắm kim rồi? Sao không có cảm giác gì?
Anh ta không tin lắm, nói với Tô Âm: “Trong túi anh có điện thoại, em mở phần chụp ảnh, chụp giúp anh một tấm, anh xem sao”.
“Anh còn muốn chụp lại à?”
Tô Âm không hiểu suy nghĩ của anh ta, không nghi ngờ anh ta, đưa tay thò vào trong túi quần của anh ta, kết quả không cẩn thận thò vào quá sâu, trực tiếp chạm đến chỗ mềm mềm nào đó, Phó Vực: “!”, trực tiếp ngẩng đầu.
“Đừng sờ lung tung!”, anh ta quát nhẹ một tiếng, vành tai đỏ bừng.
Tô Âm không nghĩ nhiều, chỉ cằn nhằn một câu: “Em không sờ lung tung, túi quần của anh sâu quá”.
Sau đó mở phần chụp ảnh, chụp cho anh ta một bức, đưa cho anh ta xem.
Phó Vực vừa nhìn, phía sau hông đúng là cắm ba cây kim.
“Không đau đúng không? Em châm cứu rất giỏi đấy”.
Tô Âm rất có lòng tin với bản thân, đặt điện thoại sang một bên, biến ra hai cây kẹo mút như ma thuật.
Lắc trước mặt Phó Vực: “Muốn ăn kẹo không?”
Phó Vực cạn lời, sao cứ như dỗ trẻ con vậy?
Nhưng trong lòng rất thành thật, anh ta trực tiếp lên tiếng nói: “Bóc giúp anh, anh muốn vị việt quất”.
Tô Âm đang định bóc kẹo đột nhiên dừng lại, nheo mắt.
“Cho anh kẹo thì được, nhưng trước tiên anh phải nói với em, rốt cuộc Tiểu Tĩnh đó có quan hệ gì với anh?”
Phó Vực nhìn chằm chằm kẹo: “Chẳng phải vừa nãy cô ta nói rồi à, người cũ của anh”.
“Bạn gái cũ thứ mấy của anh?”
Phó Vực: “Anh đâu có biết? Yêu nhiều như vậy, quên lâu rồi.
Cũng không phải đội bóng, còn phải đánh số cho họ”.
Tô Âm sầm mặt: “Sao anh đa tình như vậy?”
“Chẳng còn cách nào”.
Phó Vực lại thở dài: “Ai bảo anh có khuôn mặt đẹp trai thế này, bố mẹ cho, anh cũng rất bất lực”.
Đột nhiên Tô Âm muốn đánh anh ta.
“Anh có thể yêu đương với nhiều cô gái như vậy, tại sao không thể yêu em?”
“Em khác”.
Phó Vực nói: “Em còn nhỏ quá”.
Đôi mắt Tô Âm lóe lên: “Vậy đợi em lớn rồi, anh có thể yêu em phải không?”
Không biết có phải kẹo trong tay cô bé có sức mê hoặc không, Phó Vực thèm thuồng nói: “Có khả năng”.
Vì câu ‘có khả năng’ này, Tô Âm bóc kẹo nhét vào miệng Phó Vực.
Hai người bạn một lớn một nhỏ vừa ăn kẹo vừa nói chuyện, thời gian trôi thật nhanh.
Mười phút sau, Tô Âm đang định rút kim châm cho Phó Vực, thì cửa phòng khám mở ra.
Giọng của Nam Mẫn vang lên từ ngoài cửa: “Âm Âm, phòng khám không đủ chỗ, dọn cho cô một nơi…”
Còn chưa nói hết thì nhìn thấy Phó Vực nằm sấp trên giường, quần áo sộc xệch.
Ánh mắt lạnh lùng.
Không đợi Nam Mẫn lên tiếng, Lạc Ưu được cô dìu đỡ đã tiến lên một bước nói: “Được lắm Phó Vực, cô bé còn nhỏ thế mà anh cũng xuống tay được? Càng ngày càng cầm thú rồi đấy!”
Phó Vực: “?”
Phó Vực: “…”