Từ nhỏ đến lớn cô ấy đánh bao nhiêu người, người khác bị cô đánh, nhìn thấy cô đều đi đường vòng, đây là lần đầu tiên có người tìm đến tính sổ.
“Xin anh đấy, chuyện đã bao nhiêu năm rồi, con người anh sao mà thù dai thế?”
Lạc Ưu nhìn khuôn mặt sầm xì của anh ta, vẫn tỏ thái độ cứng rắn, thì biết anh ta sẽ không tha: “Được, anh đợi tôi châm cứu khỏi đau hông, hai chúng ta đánh nhau.
Có chiêu gì anh cứ dùng hết đi, tranh thủ đánh tôi khóc đi”.
Trong lòng thầm bổ sung một câu: “Kiếp sau đi”.
Mọi người đều nhìn sang Quyền Dạ Khiên, cho rằng anh sẽ nói một câu thôi bỏ qua, không ngờ anh ta cũng nói một câu kinh hồn: “Được”.
Hai chúng ta đánh nhau?
Được.
Lợi hại.
Mọi người đồng loạt phun một câu trong lòng.
Hai chiến hữu cũ Lạc Ưu và Phó Vực gặp nhau, một lời không hợp là cãi nhau.
Dụ Lâm Hải không thèm tham gia vào cuộc chiến đấu khẩu của họ, đôi mắt nhìn chằm chằm tay của Nam Mẫn không chớp.
Tay Nam Mẫn kẹp một hàng kim châm, chậm rãi đưa cây kim đã khử độc vào trong mấy huyệt vị thận du, mệnh môn, ủy trung, thừa sơn.
Giúp bổ khí, hoạt huyết, giảm đau, cải thiện chứng co thắt cơ.
Kể cả đã biết y thuật của Nam Mẫn, nhưng nhìn thấy cô trầm tĩnh cắm kim châm, chữa thương cho Lạc Ưu, làm một cách tuần tự, dáng vẻ bình tĩnh, chắc chắn vẫn khiến Dụ Lâm Hải thất thần, có cảm giác anh và Nam Mẫn quen biết nhau không chỉ một kiếp.
Giống như họ đã từng gặp nhau ở khoảng thời gian không gian khác, cũng có cảnh tượng này.
Lạc Ưu đau hông là bệnh cũ, châm cứu một lần chắc chắn không được, phải làm nhiều lần, tốt nhất là kết hợp giác hơi, mới có thể cải thiện được cơ eo lưng bị tổn thương.
Lạc Lưu vẫn luôn không chịu vào bệnh viện, không thích đi khám, lần này lại đồng ý rất vui vẻ, có thể là được Nam Mẫn châm cứu rất dễ chịu.
Cảm thấy câm cứu cũng không phải chuyện đáng sợ.
Nhìn cô ấy vui vẻ đồng ý, vẻ mặt căng thẳng của Quyền Dạ Khiên mới giãn ra.
Quay lưng lại, anh ta hỏi nhỏ Nam Mẫn: “Có thể chữa khỏi không?’
Nam Mẫn đứng rửa tay dưới vòi nước, nghe vậy liếc nhìn Quyền Dạ Khiên một cái, cười: “Sao anh còn căng thẳng hơn Lạc Ưu thế?”
Quyền Dạ Khiên trừng mắt nhìn em gái một cái: “Nói thừa!”
Nam Mẫn suy nghĩ, nói: “Chỉ cần trong thời gian ngắn anh không đánh nhau với cô ấy, thì chắc chắn không vấn đề”.
“…”
Quyền Dạ Khiên vội nói: “Không đánh, không đánh, ai nói muốn đánh nhau chứ?”
Lạc Ưu rất thính tai, nghe thấy câu này, lập tức nói: “Lại không đánh nữa à? Vậy anh không trách tôi nữa? Chuyện trước đây coi như bỏ qua phải không?”
“Ai nói vậy?”
Quyền Dạ Khiên bỗng quay đầu, trừng đôi mắt sắc bén: “Không cho qua.
Sớm thôi”.
Lạc Ưu: “…”
Người đàn ông này thật nhỏ mọn.
Sau này ai lấy phải anh ta, đúng là xui tám đời.
Tình bạn giữa Nam Mẫn Lạc Ưu tiến triển rất nhanh.
Đúng là tiến nhanh vùn vụt.
Nam Mẫn là người thẳng thắn, Lạc Ưu cũng không giả tạo, trò chuyện vô cùng ăn ý.
Tuy Lạc Ưu xuất thân quân nhân, có vẻ mạnh mẽ nam tính, nhưng cuối cùng vẫn là con gái, cũng thích những thứ xinh đẹp.
Nam Mẫn đến thành phố Bắc, ngoại trừ bận việc, điêu khắc ngọc cùng Nam Tam Tài, hàng ngày thăm Dụ Phong Kiều, quản lý xử lý cô bé Tô Âm…
Thì hay đi dạo phố với Lạc Ưu.
Dáng người Lạc Ưu rất đẹp, giống như giá treo quần áo, phong cách trung tính vừa khí chất vừa ngầu, Nam Mẫn chọn bừa mấy bộ quần áo cho cô ấy mặc, đều như người mẫu thời thượng, vài phút đã nổi bật đường cong mỹ nữ…
Nam Mẫn nhìn mà thực sự ngứa tay, lấy điện thoại ra tách tách tách chụp một loạt, ra một đống ảnh thời thượng.
Nhìn ảnh, Nam Mẫn cũng phải tặc lưỡi.
“Ưu Ưu, sau này cô giải ngũ, đến làm người phát ngôn cho tôi đi, khuôn mặt này, dáng người này, khí chất này, không chụp quảng cáo thật đáng tiếc”.
Lạc Ưu nghịch chơi mũ vành, cười nói: “Được, kiếm được nhiều tiền không?”
Nam Mẫn nhướn mày: “Cô không nghèo được đâu”.