Vẻ mặt Nam Mẫn thoáng buông lỏng, đang định báo tin vui cho Lạc Ưu, vừa quay đầu lại đã thấy sau lưng Lạc Ưu xuất hiện thêm một người, chính là người đàn ông để râu quai nón, quấn khăn tắm, mỉm cười nói một câu tiếng Anh.
“Come on, baby! (Lại đây nào bảo bối)”.
—
Dụ Lâm Hải và Quyền Dạ Khiên đến chỗ vòi sen tắm sơ một lát.
Bọn họ không ngâm suối nước nóng, định đi thẳng tới phòng xông hơi, tạo ra tình huống “vô tình gặp gỡ”.
Tuy có hơi mặt dày một chút, nhưng theo đuổi vợ yêu thì cần gì mặt mũi.
Không cần.
Đang định đi tới phòng xông hơi thì nghe thấy tiếng chuông cảnh báo vang lên “ong ong ong”, ai cũng tưởng là có cháy nên sợ hãi chạy ra ngoài, cả quần áo cũng không kịp mặc, quấn có cái khăn tắm đã chạy vội đi.
Mọi thứ lập tức trở nên hỗn loạn.
“Cháy cháy…”
Dụ Lâm Hải và Quyền Dạ Khiên tái mặt, vội vàng chạy tới chỗ hồ nước nóng, đi ngược lại dòng người.
Dụ Gia Hàng gọi điện thoại báo cảnh sát, sau đó điều động nhân viên chạy thoát hiểm.
“Anh cả, anh Quyền, trong đó có cháy, hai anh đừng vào đó, nguy hiểm lắm!”
Cậu ấy cũng đi ngược lại dòng người, liều mạng kéo lấy Dụ Lâm Hải và Quyền Dạ Khiên đang cố chạy vào trong.
Dụ Lâm Hải hất tay cậu ấy ra, lạnh mặt: “Chị dâu cậu vẫn còn ở trong đó!”
Rồi bất chấp tất cả lao vào.
Mặt Quyền Dạ Khiên cũng đầy lo lắng, hai người cố gắng mở đường chạy vào trong.
Chuông báo cháy vang lên ở hồ nước nóng, còn là hồ uyên ương lộ thiên bên kia.
Mấy cặp đôi cũng nhanh chân bỏ chạy.
Nữ thì quấn khăn tắm, đi chân không, mái tóc ướt sũng, vô cùng nhếch nhác.
Đàn ông thì sao?
Không còn mấy ai ở đây.
Đây chính là lúc nhân phẩm của một con người lộ rõ…
Vợ chồng vốn là chim đậu cùng cành, tai vạ đến thì tự bay, có người đàn ông nghe thấy tiếng chuông báo cháy thì bất chấp tất cả, bỏ vợ mình lại, bản thân chạy còn nhanh hơn thỏ.
Cũng có mấy người đàn ông chẳng kịp quấn khăn tắm, ôm lấy cô vợ đang ngâm nước nóng vui vẻ chạy ra ngoài.
Tóm lại là cái dạng gì cũng có.
Dụ Lâm Hải và Quyền Dạ Khiên sắp điên đến nơi rồi.
Bọn họ lật tung hồ nước nóng lên một lượt, nhưng mãi vẫn không thấy Nam Mẫn và Lạc Ưu đâu.
“Thế nào, có tìm được không?”
Quyền Dạ Khiên đen mặt hỏi.
Dụ Lâm Hải lắc đầu, cổ họng cũng sắp bốc khói, trán đã vã mồ hôi rồi.
“Có khi nào họ chạy ra ngoài rồi không?”
Nghĩ tới hai cô gái đó, cũng thuộc dạng thông minh lanh lẹ, gặp nguy hiểm chắc chắn sẽ không ngồi yên chờ chết.
Bọn họ lại chạy ra ngoài đi tìm.
Nhân viên cứu hỏa vội vàng chạy tới, chia người đi kiểm tra khắp nơi vẫn không thấy chỗ nào cháy.
“Có khi nào ai đó đùa dai, bấm nút vào cảnh báo cháy không?”
Nhân viên cứu hỏa đi không công một chuyến, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, dù sao chuyện thế này cũng không phải là lần đầu tiên.
Dụ Gia Hàng vội vàng gọi người đi kiểm tra camera, nhưng vì đây là câu lạc bộ tư nhân, cần giữ sự riêng tư cho khách nên máy quay chỉ được lắp đặt ở những nơi công cộng, có nhiều nơi không được trang bị camera, thiết bị cảnh báo vang lên ở phía hồ nước nóng lộ thiên, đó là khu vực dành cho cặp đôi nên cũng không có máy theo dõi, chẳng điều tra được gì cả.
Dù thế nào thì không có hỏa hoạn cũng là may mắn.
Đành phải xử lý như đây là trò đùa dai của người nào đó.
Dụ Gia Hàng an ủi nhân viên chữa cháy xong lại đi an ủi các vị khách.
Nhưng vị khách khó giải quyết nhất lại chính là người nhà mình.
Dụ Lâm Hải và Quyền Dạ Khiên tìm khắp câu lạc bộ vẫn không thấy bóng dáng Nam Mẫn với Lạc Ưu đâu, lập tức trở nên nóng nảy.
“Sao hai con người sống sờ sờ lại biến mất được? Cái câu lạc bộ này lớn như thế mà chẳng có nổi cái máy quay à? Làm sao bảo đảm được an ninh? Nhỡ đâu hai người họ gặp phải nguy hiểm gì thì sao?”
Dụ Lâm Hải gào lên với Dụ Gia Hàng.
Dụ Gia Hàng lớn từng này tuổi đầu rồi nhưng chưa từng thấy người anh luôn bình tĩnh của mình trở nên hoảng hốt và nóng nảy như thế, run rẩy an ủi: “Anh à, anh, tạm thời anh bình tĩnh lại…”
Mặt Quyền Dạ Khiên đầy lạnh lùng, lạnh lẽo như băng giá.
“Mau tìm bằng được người cho tôi, nếu không tôi sẽ phá banh cái câu lạc bộ này của cậu!”
Dụ Gia Hàng vã mồ hôi lạnh, vội vàng cử người đi tìm.
Tìm thấy điện thoại trong tủ quần áo của hai người, lại không thấy họ đâu.
Lần này Dụ Lâm Hải và Quyền Dạ Khiên thật sự hoảng sợ rồi.