Lạc Ưu uể oải nằm ở chỗ đó: “Khó nghe chết đi được, là bọn họ đặt cho tôi”.
“Bọn họ…”, ý chỉ hai người Dụ Lâm Hải và Phó Vực.
Tô Âm cười nói: “Thật đáng yêu”.
Lại đưa mắt nhìn về phía Phó Vực: “Anh Phát Tài, mã số hành động của anh là gì?”
Phó Vực mím môi, mặt không đỏ tim không đập mạnh nói: “Anh không có”.
“Không, anh ta có”.
Lạc Ưu phá đám trong giây lát, sau đó cười híp mắt: “Anh ta là cá khô nhỏ”.
“Cá khô nhỏ?”
Tô Âm hứng thú hỏi: “Tại sao vậy?”
Phó Vực cảnh cáo nhìn Lạc Ưu, không cho cô ấy nói.
Lạc Ưu nào có để ý đến anh ta, cô ấy cười xấu xa, nói đầy hàm ý: “Bởi vì Dụ Lâm Hải là cá khô già”.
“Hả?”, Tô Âm không hiểu.
Quyền Dạ Khiên lại cười nhạo: “Một già một trẻ, thật đúng là thân thiết quá đi.
Ai không biết còn tưởng rằng là quan hệ bố con”.
Phó Vực híp mắt.
Đối phương đã phát động khiêu khích với bạn, đồng thời cũng thiếu một trận đòn độc!
“Rời khỏi bệnh viện”, Dụ Lâm Hải lên xe.
Anh cầm cây trâm trong tay, vuốt ve đóa hoa hồng xinh đẹp trên đó, còn khắc hai chữ ‘Nam Mẫn’ viết thường, anh yêu thích không rời tay, khóe miệng không tự chủ hiện lên ý cười.
Cuối cùng đã có đồ của cô.
Một chiếc trâm cài tóc nho nhỏ qua bàn tay cô điêu khắc ra, cũng giống như có được nhiệt độ của cô.
Hà Chiếu ngồi ở ghế lái phụ, nhận điện thoại xong, đang muốn nói gì đó với Dụ Lâm Hải, quay đầu nhìn thấy dáng vẻ anh ngắm cây trâm cười ngây ngốc, anh ta không khỏi mím môi.
Đồ cổ trị giá ngàn vàng đổi lấy một cây trâm bình thường, mấu chốt là rõ ràng bản thân bị lỗ mà còn vui sướng thành bộ dạng này, tình yêu quả nhiên khiến IQ của người ta giảm thấp.
“Tổng giám đốc Dụ”.
Quả thật không muốn phá hỏng tâm trạng tốt của anh, nhưng có chuyện không nói không được.
Dụ Lâm Hải lạnh nhạt ừ một tiếng: “Nói”.
“Đã tìm thấy tung tích của cô Trác Huyên, bây giờ đang được áp giải vào trong sở cảnh sát”.
Dụ Lâm Hải ngẩng mắt, đáy mắt tối sầm một mảng.
Anh nắm cây trâm gỗ trong tay, trước mắt hiện lên cảnh khi nhìn thấy Nam Mẫn, nhìn thấy buồng xe nổ tung, còn có biển lửa kia, ngọn lửa bùng cháy trong đôi mắt đen như mực của anh.
Một lúc sau, Dụ Lâm Hải trầm giọng nói: “Đi sở cảnh sát”.
…
Đồng thời trong lúc đó, bên Nam Mẫn cũng biết tin tức.
Bạch Lộc Dư nhận điện thoại, ừ à một hồi, nói với Nam Mẫn: “Tìm thấy Trác Huyên rồi, quả nhiên như em đoán, cô ta đã bị vứt bỏ, người đó không dẫn theo cô ta”.
Nam Mẫn ngồi xếp bằng ở trên giường bệnh kéo dãn người, mặt không cảm xúc.
“Cô ta cho rằng mình đã tìm được chỗ dựa, nào ngờ lại tự tay dẫn mình vào hang hổ sói, vốn chỉ là một con mồi, đúng thật chả coi bản thân ra cái đếch gì”.
Nam Mẫn vốn tưởng rằng hôm ở câu lạc bộ gặp Trác Huyên là chuyện ngoài ý muốn, sau đó phát hiện không phải như vậy, sở dĩ cô và Lạc Ưu đi nhầm hướng là vì biểu tượng đã chỉ các cô đi sai, có người cố ý dẫn các cô đến suối nước nóng lộ thiên.
Cố ý cho các cô nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Trác Huyên bị Nam Mẫn nhìn thấy ‘cảnh xuân’, sợ các cô sẽ nói với Dụ Lâm Hải, phá hỏng hình tượng trước mặt anh, đương nhiên sẽ không dễ dàng để các cô đi.
Mà anh Kiều kia có thể thuận theo đó uy hiếp các cô.
Sở dĩ cũng kéo Lạc Ưu vào là vì nhiệm vụ trong rừng rậm năm đó, Lạc Ưu cũng là một thành viên trong đội, anh Kiều kia sao có thể buông tha cho cô ấy?
Hắn chưa chắc muốn thật sự lấy mạng các cô, nếu không sẽ không thả ba tên tay mơ ở trên một chiếc xe khác, để các cô tùy tiện chạy thoát.
Mục đích thật sự là muốn tuyên bố rằng.
Hắn chưa chết, hắn quay về rồi!
Đây là kết quả thảo luận sau khi Nam Mẫn và Lạc Ưu xâu chuỗi lại tất cả thông tin.
“Đúng vậy”.
Bạch Lộc Dư cười lạnh: “Có lẽ Trác Huyên còn tường rằng mình có cuộc gặp gỡ rực rỡ, nhặt được nhà tài trợ vàng, ở bên cây đại thụ lớn từ nay về sau có thể không lo cơm áo.
Cô ta không cần dùng cái óc lợn của mình để nghĩ, cho dù trên trời rơi bánh xuống cũng có thể đập vào mặt lợn của cô ta, phải không?”