Vừa óc lợn lại mặt lợn…
Nam Mẫn liếc nhìn anh ta: “Em nói này, đừng làm nhục lợn được không?”
Lợn vô tội mà.
Bạch Lộc Dư khẽ xùy một tiếng.
Nam Mẫn xoạc chân ngang, sau đó hỏi anh nhỏ: “Bây giờ Trác Huyên ở đâu?”
Bạch Lộc Dư nói: “Bị bắt đến sở cảnh sát Lộc Minh, anh thấy nhanh thôi sẽ được gặp mặt cô của cô ta.
Hai cô cháu nhà này cũng lợi hại đấy, trong đầu không biết ngày ngày chứa đựng cái gì, chỉ dùng một câu để hình dung bọn họ: Không tìm chỗ chết thì sẽ không chết”.
Nam Mẫn kéo cánh tay phía sau lưng, hơi nhíu mày.
Đột nhiên buông cánh tay xuống, thu hồi chân, ngồi ngay ngắn, dịu dàng gọi: “Anh nhỏ”.
“…”
Tiếng gọi này trực tiếp dọa Bạch Lộc Dư run rẩy, suýt chút nữa vứt điện thoại đi.
Đôi mắt anh ta run rẩy, không dám tin nhìn chằm chằm Nam Mẫn.
“Em, làm gì thế? … Gọi gì mà buồn nôn vậy?”
Nam Mẫn cạn lời trong giây lát, sau đó nháy mắt, kéo cánh tay anh ta, nhẹ nhàng vẫy vẫy: “Anh nhỏ, em muốn nhờ anh giúp một chuyện…”
“Không được! Không thể! Anh không làm!”
Bạch Lộc Dư hất tay cô, trong nháy mắt nhảy lên, lùi ba bước lớn.
Mặt đầy cảnh giác nhìn cô.
Giống như cô muốn làm gì đó với anh ta vậy.
Nam Mẫn xị mặt: “Em còn chưa nói bảo anh làm gì cơ mà”.
Bạch Lộc Dư ‘xì’ một tiếng, vẻ mặt nhìn thấu cô: “Nhất định là muốn anh giúp em ‘vượt ngục’, chạy đến sở cảnh sát.
Em tưởng rằng anh không biết ý đồ này của em sao?”
“Vậy anh giúp em đi”, Nam Mẫn nũng nịu hết sức.
Bạch Lộc Dư lùi về phía sau một bước lớn: “Em, em… bớt bớt làm anh buồn nôn đi!”
Nam Mẫn tiếp tục khiến anh ta mắc ói: “Anh nhỏ…”
Bạch Lộc Dư sắp quỳ xuống rồi.
Anh ta chắp hai tay: “Bà cô à, anh xin em, em tha cho anh.
Em bị tạm giam là quyết định của anh cả và anh Duệ, nếu anh dám giúp em ra ngoài, hai anh ấy một người có thể sẽ chém sống anh, một người có thể đâm chết anh, dù sao cũng là chết, chi bằng em cứ ra tay vui vẻ đi”.
Bạch Lộc Dư cứng cổ, làm dáng vẻ ‘Anh ở đây tùy cho em chém’.
Nam Mẫn ném cái gối qua: “Anh làm gì mà! Sợ! Hãi! Thế!”
“Anh sợ đấy”.
Bạch Lộc Dư nhận lấy cái gối, vỗ vỗ: “Em không sợ, có bản lĩnh thì em ra ngoài đi”.
Nam Mẫn: “Em…”
Cô đang định nói, cửa phòng bệnh liền mở ra,
Tô Duệ đi vào, ánh mắt quét qua tình hình của phòng bệnh, anh ta nói: “Sao hả? Ai muốn ra ngoài?”
“Không ai cả, cũng không có gì xảy ra”.
Nam Mẫn cười ha ha một tiếng, tư thế ngồi rất ngoan ngoãn.
Bạch Lộc Dư hả hê nhìn Nam Mẫn, bộ dạng giống như đang nói: “Em nhìn đi, đúng là vào thời khắc mấu chốt, em còn sợ hơn cả anh”… Nam Mẫn hung hăng trừng mắt nhìn anh ta.
Tô Duệ chẳng buồn để ý bọn họ, giọng lạnh lẽo: “Trác Huyên bị bắt rồi, biết chưa?”
Nam Mẫn và Bạch Lộc Dư cùng gật đầu: “Biết rồi”.
Tô Duệ lại nói: “A Hành gọi điện cho anh”.
Nam Mẫn và Bạch Lộc Dư ngẩng đầu: “Anh cả?”
“Ừ”.
Tô Duệ nói: “Anh ấy đã liên hệ với sở cảnh sát rồi, hai đứa không phải kỹ thuật máy tính cao siêu sao, cứ trực tiếp lấy hack camera phòng thẩm vấn xem là được, cụ thể thế nào anh không rõ, các em tự làm đi”.
“ĐM, đúng vậy! Sao em không nghĩ ra nhỉ?”, Bạch Lộc Dư vỗ gáy.
Tô Duệ đá anh ta một cước, cau mày: “ĐM cái gì”.
Bạch Lộc Dư bị đá cho lắc lư.
Nam Mẫn vội vàng nói đỡ anh nhỏ.
“Đây là giọng điệu khen ngợi của anh nhỏ, khen anh cả thông minh đó!”
Bạch Lộc Dư ngượng ngùng cười một tiếng: “Đúng đúng đúng!”
Nam Mẫn nhìn vẻ mặt Tô Duệ vẫn chưa hiểu lắm, cô vội vàng nói với Bạch Lộc Dư: “Anh nhỏ, mau lên, lấy máy tính ra”.
Bạch Lộc Dư ‘ờ’ một tiếng, vội vàng lấy máy tính.
Kéo cái bàn nhỏ ra, Bạch Lộc Dư mở máy tính, gõ lách cách trên bàn phím một hồi, Nam Mẫn chán ghét nói: “Tốc độ quá chậm, để em!”
Tô Duệ nhìn hai cái đầu nhỏ kề vào nhau, anh ta bất đắc dĩ thở dài, lặng lẽ lùi ra khỏi phòng, gửi tin nhắn cho Lạc Quân Hành: ‘Theo như anh dự đoán.
Đã xử lý xong xuôi’.
Một lúc sau, đối phương đáp lại một chữ: ‘Tốt’.