Giọng cô đầy yếu ớt.
Dụ Phượng Kiều giật mình, vui vẻ nhìn cô: “Mẫn à, con biết bác sĩ Grace ư? Có thể mời được cô ấy không?”
“Được”.
Nam Mẫn chậm rãi mở miệng: “Con là Grace”.
“Cái gì!”
Một câu như sét đánh ngang tai, khiến Dụ Phượng Kiều và dì Vệ lập tức sửng sốt.
Mà Thẩm Lưu Thư đang gọi điện thoại bên kia cũng cứng đờ cả người, nhìn về phía Nam Mẫn, vẻ mặt hết sức ngạc nhiên.
Nam Mẫn chính là bác sĩ Grace được người đời gọi là “bàn tay thần khoa ngoại” đấy ư?
Thế nên năm đó chính cô là người cứu Lâm Hải?
……
Thế giới bỗng chốc chìm vào tĩnh lặng.
Dụ Phượng Kiều và dì Vệ cùng Thẩm Lưu Thư cùng nhìn Nam Mẫn, hệt như không quen biết cô.
Ánh mắt màu xanh nhạt của Tô Duệ hiện lên vẻ âm u, khẽ kéo lấy bả vai Nam Mẫn.
“Em làm được không?”
Nam Mẫn nghiêng đầu nhìn anh ta, lại nhìn sang Quyền Dạ Khiên cùng Bạch Lộc Dư đang lo lắng giống hệt.
Khóe môi khẽ cong, cô chắc chắn: “Phẫu thuật nhỏ mà thôi, em làm được”.
Nam Mẫn vỗ vỗ tay Tô Duệ, ý bảo anh ta đừng lo lắng.
Cô nói với nhóm bác sĩ cũng đang ngẩn người vì giật mình khi nghe thấy cái tên Grace: “Xin phép mượn nơi này dùng một lát, gửi bệnh án cho tôi, ekip phẫu thuật của tôi sẽ đến đây nhanh thôi, phiền mọi người ra đón một chút”.
Bác sĩ: “À dạ dạ dạ… Được được được!”
Bác sĩ Grace đến bệnh viện nhà mình!
Lập tức báo cho nhóm viện trưởng về xem mới được, nếu không lỡ mất cơ hội này sẽ không còn nữa đâu!
—
Ekip mổ của Nam Mẫn đến rất nhanh.
Nghiên cứu hồ sơ bệnh án của Dụ Lâm Hải xong, họ lập tức chuẩn bị cho phẫu thuật.
Một giải phẫu mở sọ, đầu tiên phải cạo tóc trên đầu đi để tránh ảnh hưởng đến thao tác, dẫn đến nhiễm trùng.
“Haiz, đẹp trai như vậy mà lại bị cạo hết tóc, đúng là không nỡ xuống tay”.
“Sắp mở cả sọ ra rồi thì một mái tóc thôi, có cái gì mà nỡ với không nỡ?”
“Dù sao cũng là chồng cũ của lão đại, không phải chồng đương nhiệm, xấu thì xấu thôi, chẳng sao cả”.
“Theo tin tức mà tôi nắm được, thì anh chồng cũ này bị thương vì che chắn cho lão đại của chúng ta.
Nên tôi khuyên mọi người nên khách sáo một chút, nói không chừng lão đại mềm lòng lại cho anh chồng cũ một cơ hội ngóc đầu dậy thì sao?”
“Lão đại là người dễ mềm lòng lắm hả?”
Một người đặt câu hỏi, tất cả lắc đầu.
Bác sĩ Grace, cũng chính là Nam Mẫn mặc quần áo phẫu thuật đi tới, giọng nói sau lớp khẩu trang có vẻ bực bội: “Nói cái gì thế? Nói xấu tôi đấy hả?”
“Không ạ!”, mọi người cùng đáp.
Sau khi cạo đầu xong, Tiểu Ái cất con dao đi: “Lão đại, đã xử lý đầu xong rồi”.
Nam Mẫn đi tới, trầm giọng nói: “Chuẩn bị phẫu thuật”.
Mọi người: “Rõ!”
Trong hộp sọ của Dụ Lâm Hải có một lượng máu đông rất lớn và rải rác nhiều chỗ, cần áp dụng phẫu thuật ngoại khoa để can thiệp, trong đó bao gồm nội soi để tìm kiếm máu đông và mở sọ để tiến hành loại bỏ khối máu đông trong não.
—
Dụ Lâm Hải đã mơ một giấc rất dài.
Trong mơ, sau khi gặp tai nạn xe cộ và được bác sĩ Grace cứu sống, anh chỉ liếc mắt đã nhận ra nhân viên y tế tên “Lộ Nam Mẫn” chính là cô bé từng được mình cứu ra khỏi Mật Lâm, cô cười nháy mắt: “Anh à, em đến để báo ân này”.
Cô ở bên cạnh anh, dốc lòng chăm sóc anh, kể cho anh nghe chuyện cười, nấu cơm cho anh, giúp anh gọt táo, bóc quýt, thậm chí là lau người…
Tính tình của anh thất thường là thế, cũng không nỡ nổi giận với cô.
Mẹ ép anh phải cưới vợ, bảo anh xem mắt với một bác sĩ, anh không thích, bèn chọn Nam Mẫn trong số những người chăm sóc mình, nói: “Con muốn cưới cô ấy làm vợ”.
Cái ngày nhận giấy chứng nhận kết hôn, đêm tân hôn.
Cô cùng anh nằm trên giường bệnh, nói với anh về thân phận thật của mình, thật ra cô không phải là cô gái nhà quê mới lên thành phố nào cả, cô tên Nam Mẫn, là cô cả của nhà họ Nam ở thành phố Nam.
Anh vô cùng ngạc nhiên, nhưng cũng không đến mức quá kinh ngạc, chỉ hỏi cô, cô không sợ ư?
Nhà họ Dụ và nhà họ Nam có ân oán với nhau.
“Thế nên em mới che giấu thân phận mà”.
Cô làm nũng với anh, cũng chủ động kể anh nghe về sự khó xử của mình, hai người chú chẳng tốt lành gì, chỉ âm mưu chiếm lấy tài sản mà bố mẹ để lại cho cô, Nam Mẫn cũng rưng rưng nước mắt nói cho anh biết bố mẹ cô đã xảy ra tai nạn xe cộ trên đường đến thành phố Bắc cầu hôn.
Anh cảm động vì tình cảm của cô dành cho mình, lại thương cho những gì cô phải chịu nên đã đồng ý sẽ chăm sóc cô, giúp cô báo thù, đối phó với hai người chú kia.