Bà cụ Dụ nói: “Cũng vì Tiểu Mẫn không phải là cháu ruột của chúng ta, nếu không, năm đó cháu đối xử với người ta như thế, vì con bé nhà họ Trác đó mà li hôn với Tiểu Mẫn, chúng ta đã đuổi cháu ra khỏi cửa rồi! Cháu nói xem cháu có tài có đức gì mà khiến Tiểu Mẫn người ta cứu cháu hết lần này đến lần khác?”
Ông cụ và bà cụ Dụ trách mắng Dụ Lâm Hải, Dụ Gia Hàng và Dụ Trạch Vũ ở bên cạnh gật đầu liên tục, miệng lẩm bẩm: “Đúng thế đúng thế…”
“Con trai, ông ngoại bà ngoại con nói nhiều như vậy, cơ bản đã bảy tỏ ý kiến của cả nhà chúng ta.
Còn con, có ở nhà họ Dụ chúng ta hay không cũng không sao, nhưng Tiểu Mẫn nhất định phải là người nhà ta.
Con có thể theo đuổi lại Tiểu Mẫn là tốt nhất, còn không được thì mẹ sẽ nhận Tiểu Mẫn làm con gái”.
Dụ Phượng Kiều dứt khoát: “Con thể hiện thái độ đi”.
Dụ Phạn Âm vui mừng: “Tốt quá rồi, con đang muốn có một người chị…”
Còn chưa nói hết, Dụ Lâm Hải nói chắc như đinh đóng cột: “Không được!”
Nếu Nam Mẫn thành em gái của anh, thì làm sao được?
Ánh mắt cả nhà đều nhìn sang anh, đợi anh tỏ thái độ.
Dụ Lâm Hải thở nhẹ ra một hơi: “Con, con sẽ cố gắng”.
“Cố gắng có đủ không?”
Ông cụ Dụ mở to đôi mắt: “Cháu phải dốc hết sức!”
Sau đó giơ nắm đấm: “Cố lên!”
Cả nhà cùng giơ nắm đấm cổ vũ cho anh: “Cố lên!”
Một dòng ấm ấp chảy trong lòng Dụ Lâm Hải, anh mỉm cười.
Gật đầu mạnh.
…
Khó khăn lắm mới được ra khỏi phòng diễn thuyết, Nam Mẫn thở dài một hơi.
Các viện trưởng đều đuổi theo ra, chân thành mời: “Bác sĩ Grace, vừa nãy bài diễn thuyết của cô thực sự quá đặc sắc! Tối nay tôi làm chủ nhà, chúng ta cùng ăn bữa cơm, được không? Về mặt y thuật, tôi còn rất nhiều điều muốn thỉnh giáo cô…”
“Xin lỗi, tôi có hơi nhiều việc, thực sự không có thời gian”.
Nam Mẫn giật khóe miệng, từ chối khéo léo.
Nhưng bác sĩ Grace chẳng dễ gì mới đến một chuyến, cơ hội ngàn năm có một như này giáng xuống bệnh viện bọn họ, đúng là cơ hội tốt để nổi danh, quảng cáo thương hiệu, bọn họ làm sao nỡ bỏ qua? Cho dù không vì điều này, bọn họ cũng thật lòng muốn thỉnh giáo cô.
Nam Mẫn sợ nhất việc này.
Tại sao cô khiêm tốn ở trong nước như vậy, rất ít lộ mặt, chính là vì một khi lộ mặt, sẽ bị những việc này quấn lấy, các bệnh viện lớn mời đến giúp đỡ, diễn giảng, nghiên cứu thảo luận, tham dự lễ công bố của tập đoàn y tế… có lúc còn ngại nên nể mặt không thể không đi, rất phiền phức.
Chuông điện thoại vang lên đúng lúc, Nam Mẫn nháy mắt với Cố Hoành, Cố Hoành vội vàng lên trước ngăn các viện trưởng, hắng giọng: “Các viện trưởng, bác sĩ Grace thực sự không có thời gian…”
Nam Mẫn phùng má thở ra một hơi, mới nhận điện.
Giọng lanh lảnh vang lên: “Anh cả”.
Đầu bên kia vang lên giọng trầm thấp thanh nhẹ của Lạc Quân Hành: “Mệt rồi phải không?”
“Ừm”.
Nam Mẫn vừa lên tinh thần, lập tức uể oải, tìm ghế dài ngồi xuống.
“Anh cả”.
Nam Mẫn gọi một tiếng, cẩn thận hỏi: “Anh không giận em nữa à?”
Vì chuyện cô ‘vượt ngục’ khỏi phòng khám trung y, Tô Duệ đã trách mắng cô một trận, nói sở dĩ Lạc Quân Hành cấm túc cô, không phải là để trừng phạt cô, mà vì biết sẽ có nguy hiểm, cho nên mới bảo cô ngoan ngoãn ở lại phòng khám trung y, kết quả cô không nghe lời, cùng Bạch Lộc chạy ra ngoài.
Bây giờ cuối cùng cô phải trả giá vì tính bướng bỉnh và không nghe lời của mình.
Trong lòng Nam Mẫn hổ thẹn áy náy, cũng không dám gọi điện cho anh cả.
Phía bên kia dừng một lúc.
Lạc Quân Hành nói: “Em đến nước Y đi”.
Giọng thanh nhẹ: “Tính sổ thẳng mặt”.
Cất điện thoại, Nam Mẫn bỗng vui vẻ.
Mỗi lần trò chuyện xong với anh cả, tâm trạng đều rất vui vẻ, nhẹ nhõm hơn rất nhiều, dường như xảy ra chuyện lớn cũng không cần lo lắng, vì đã có anh ấy.
Chỉ là anh cả quá bận, lại vướng thân phận, không thể tùy ý ra nước ngoài, xem ra chỉ có thể là cô bay đến nước Y, đến thăm hỏi quý tộc đơn thân.
Còn nói gì mà “em không đến thăm hòn đảo mà anh mua cho à?”
Rõ ràng là nhớ cô mà.
Anh chàng cứng miệng.
Khóe miệng Nam Mẫn khẽ cong lên, bị Phó Vực bắt được.
“Có chuyện vui gì mà cười vui vẻ thế?”
Phó Vực cau mày: “Nói ra để mọi người cùng vui đi”.