Hai người tán gẫu với nhau vô cùng vui vẻ, chăn mỏng từ trên chân Dụ Phượng Kiều rơi xuống mặt đất, Nam Mẫn bèn cúi xuống nhặt lên.
“Trời nóng như vậy mà dì vẫn dùng chiếc chăn dày như vậy ạ?”
Dụ Phượng Kiều nói: “Thảm này do con tặng cho dì, con còn tự tay thêu nó nữa nên dì rất thích”.
Nam Mẫn gấp chiếc chăn lại, thản nhiên nói: “Nếu dì thích thì con sẽ dành chút thời gian ra thêu cho dì một cái nữa, chọn loại vải tơ tằm để đắp mát hơn một chút”.
“Không cần phải phiền con vậy đâu, đừng để lỡ công việc của con”.
Dụ Phượng Kiều có chút áy náy nói: “Ban đầu dì không biết thêu một cái chăn phải mất bao nhiêu công sức và tinh thần, mấy ngày trước dì gặp một người bạn cũ, nhà bà ấy kinh doanh hàng thủ công quá nhiều thế hệ, nhìn thấy cái chăn này còn ngạc nhiên vì đường kim mũi chỉ của nó.
Dì bảo là con thêu, bà ấy còn không tin, nói kỹ thuật thêu nhuần nhuyễn như thế cần ít nhất hai mươi năm luyện tập”.
Nam Mẫn vẫn bình thản như trước, gật đầu: “Năm tuổi con bắt đầu học thêu, tính đi tính lại cũng sắp tròn hai mươi năm rồi”.
“Năm tuổi?”
Dụ Phượng kiều kinh ngạc, nhớ lại xem năm tuổi thì con trai nhà mình đang làm gì, hình như… Vẫn còn đánh nhau với đám trẻ trong khu.
Haiz, đúng là muốn dạy con phải dạy khi còn thơ.
Nhìn thấy dáng vẻ khá sốc của Dụ Phượng Kiều, Nam Mẫn chẳng hiểu mô tê gì.
“Dì à, dì làm sao thế?”
Dụ Phượng Kiều bình tĩnh lại: “À, không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy khi Lâm Hải còn nhỏ, dì đã quá bao dung cho nó, lẽ ra nên nghiêm khắc với nó hơn một chút”.
“Xem con này, khéo tay biết bao nhiêu, cái gì cũng biết cả, chẳng giống Lâm Hải, chỉ giỏi chọc tức người khác, còn lại chẳng biết gì”.
Nhắc tới con trai, Dụ Phượng Kiều lại ghét bỏ không khác gì mẹ kế.
Dường như tất cả những người làm cha làm mẹ trên đời đều chê con cái nhà mình thì phải, Nam Mẫn nhớ bà Lạc cũng thường xuyên treo một câu ngoài cửa miệng…
“Ai da, ngốc chết đi được, sao mẹ với bố con có chỉ số thông minh cao thế, lại sinh ra đứa con gái ngốc nghếch như vậy, thật sự rất muốn nhét con vào bụng sinh lại một đứa khác!”
Khi đó cô cũng không thích nghe câu này, cãi lại: “Mẹ có giỏi thì cứ sinh, con muốn xem thử coi mẹ có sinh ra được một ngôi sao nhỏ vừa xinh đẹp, đáng yêu lại thông minh như con không”.
Bà Lạc Nhân tức đến mức muốn bóp miệng cô, lại bị Nam Ninh Tùng cản.
Bố ôm cô vào lòng, cứu cô khỏi nước sôi lửa bỏng.
“Không sinh nữa, có một con gái bảo bối là đủ rồi, bố sẽ không để cho bất kỳ ai đến chia sẻ tình thương thuộc về con gái bố”.
Lạc Nhân khinh thường nói: “Anh sợ mình thương yêu con thế là chưa đủ hả, cứ cưng chiều như thế nó sẽ lật cả trời lên đấy!”
“Lật trời thì cứ lật thôi, anh lái máy bay đi đón con bé về”.
Nam Ninh Tùng ôm Nam Mẫn giơ lên cao: “Mẫn Mẫn của bố, bố sẽ chiều hư con!”
Khoảng thời gian hạnh phúc và ấm áp, khi đó chỉ cảm thấy nó rất bình thường, để rồi cuối cùng lại trở thành đoạn quá khứ không thể tìm về được.
Cảm thấy hơi hụt hẫng.
Dụ Phượng Kiều lại chuyển chủ đề: “Con học thêu từ ai thế?”
Nam Mẫn trả lời: “Mẹ con có một quản gia theo bà rất nhiều năm, tình cảm với bà như chị em ruột, khá giống quan hệ của dì với dì Vệ”.
“Bà ấy cũng được sinh ra trong gia đình có truyền thống thêu thùa, các thế hệ trước cũng kinh doanh hàng thủ công, có tay nghề thêu thùa rất lợi hại”.
“Hồi bé con ở nhà cảm thấy nhàm chán quá, lại nghịch ngợm, thường xuyên làm rách quần áo, sợ bị mẹ mắng nên thường xuyên chạy tới chỗ quản gia để nhờ bà ấy giúp đỡ, bà ấy luôn che giấu giúp con”.
“Thấy con hứng thú với việc thêu thùa, thi thoảng rảnh rỗi bà ấy lại dạy con thêu, con học rất nhanh, cũng thích cái nghề cần sự tỉ mỉ, chậm rãi để tạo ra sự tinh tế khéo léo này, nên dần luyện được tay nghề đó”.
Dụ Phượng Kiều nghe giọng nói đầy êm ái của cô, cùng với dáng vẻ tự tin đó lại không nhịn được bật cười.
“Bạn dì cảm thấy vô cùng hứng thú với tay nghề của con, còn muốn làm quen con.
Nếu có dịp, dì giới thiệu hai người một chút”.
Nam Mẫn đồng ý: “Được ạ”.
Tán gẫu suốt nửa ngày, Dụ Phượng Kiều cũng sợ chậm trễ thời gian của Nam Mẫn, tuy vẫn chưa hết chuyện, nhưng không lôi kéo cô nói thêm nữa.
Nam Mẫn theo vệ sĩ rời khỏi đó.
Dì Vệ chờ Dụ Phượng Kiều cả buổi vẫn không thấy bà ấy đâu bàn ra ngoài đi tìm, thấy bà ấy đang tự đẩy xe đến chỗ phòng bệnh, vội vàng chạy tới hỗ trợ.
“Con bé Mẫn đi rồi hả?”
Dụ Phượng Kiều “ừm” một tiếng.
Dì Vệ thoáng hỏi: “Tán gẫu thế nào ạ?”
“Rất tốt”.
Rất tốt?
Dì Vệ lập tức bất ngờ, vui vẻ nhướng mày: “Nói thế tức là Mẫn nó đã đồng ý tiếp tục mối duyên với Lâm Hải, quay lại với thằng bé rồi hả?”