“Thuốc tiêu viêm thôi mà, sẽ không lấy mạng ông đâu, sợ cái gì”.
Khóe miệng Nam Mẫn nở nụ cười, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt, giống như nữ Tu La tới lấy mạng, tay cô hạ kim tiêm xuống, sắp đâm vào người chủ nhiệm Hoàng…
“Đừng! Trong này là thuốc độc, sẽ xảy ra án mạng đó!”
Chủ nhiệm Hoàng không chịu nổi nữa, đột nhiên giãy giụa, bởi vì quá hoảng sợ, nước mắt nước mũi tràn xuống, toàn thân run rẩy giống như phát tác bệnh động kinh.
“Không phải tôi muốn hại người, là bọn họ ép tôi làm như vậy, bọn họ ép tôi…”
Sau đó ông ta quỳ trên đất, chắp tay nói với Nam Mẫn: “Grace, tôi cầu xin cô, nhìn vào quen biết nhiều năm của chúng ta, cô hãy bỏ qua cho tôi một lần!”
Tầm mắt Nam Mẫn lạnh nhạt quét qua mặt ông ta, phun ra câu chữ lạnh lẽo vô tình.
“Nếu như không phải nhìn vào quen biết nhiều năm nay, mũi tiêm này đã ghim vào cơ thể ông rồi”.
Cô giơ tay ra hiệu, vệ sĩ kéo chủ nhiệm Hoàng đi, ông ta trong lúc giãy giụa còn không ngừng kêu oan.
“Oan ức thì nói với cảnh sát đi, muốn sống ra ngoài gặp người nhà, tôi khuyên ông tốt nhất thành thật khai báo, Kiều Lãnh sẽ không bảo vệ ông đâu”.
Nam Mẫn giao ống tiêm cho Cố Hoành: “Giao cái này cho cảnh sát, cầm đi hóa nghiệm”.
“Ừ”.
Cố Hoành vừa muốn đi thì được Nam Mẫn căn dặn: “Anh đích thân trông chừng, đừng để người của hắn táy máy tay chân”.
“Rõ”.
…
Xử lý xong chuyện, Nam Mẫn toàn thân mệt rã rời.
May mà mũi tiêm kia chưa đâm vào người Dụ Lâm Hải, nếu quả thật tiêm vào, hậu quả thật sự không tưởng tượng nổi.
“Nhờ em đến kịp thời, nếu không anh đã mất mạng rồi”.
Nam Mẫn nghiêng đầu nhìn về phía Dụ Lâm Hải, chân mày nhíu lại, cũng không có nhìn ra bất kỳ niềm hạnh phúc được sống sót sau tai nạn của anh, ngược lại hình như… rất vui vẻ?
Thiếu chút nữa anh chết rồi, vui vẻ cái quỷ gì?
Dụ Lâm Hải mắt thấy sắc mặt Nam Mẫn trầm xuống, vội vàng thu lại nụ cười, nghiêm túc: “Sao em biết chủ nhiệm Hoàng là do tên họ Kiều phái tới?”
Anh nhích vào trong, lộ ra hơn nửa cái giường muốn nhường Nam Mẫn ngồi, nhưng Nam Mẫn không ngồi giường, mà ngồi ghế.
Nói đến chuyện lúc trưa, cổ họng Nam Mẫn lúc này có hơi nghẹn.
“Tôi không biết chủ nhiệm Hoàng sẽ có vấn đề, nếu không cũng sẽ không để Cố Hoành gửi tin nhắn cho ông ta.
Lão Hoàng và tôi quả thực đã quen biết khá lâu”.
Cô ngừng nói, mắt hơi rủ xuống, che giấu khổ sở trong đáy mắt.
Nam Mẫn chỉ biết Kiều Lãnh tính tình khốn nạn, tuyệt đối sẽ không chịu từ bỏ, khi bảo Cố Hoành gửi tin nhắn cho lão Hoàng, trong lòng cô đã có dự cảm không lành, vậy nên đã vội vàng chạy tới.
Quả nhiên họ Kiều kia thật sự tận dụng triệt để, không chuyện ác nào không làm!
Dụ Lâm Hải cảm thấy họng Nam Mẫn không thoải mái, anh cầm chai nước suối, mở nắp cho cô: “Uống nước”.
Nhưng Nam Mẫn xua tay không nhận, ngẩng mắt lên nhìn.
“Sau này nước ở đây cũng đừng tùy tiện uống, mỗi ngày ăn uống phải cực kỳ chú ý, tôi sẽ phái người tới, anh cũng phải kiểm tra người của mình, hiểu chưa?”
Dụ Lâm Hải nhìn vẻ nghiêm túc của cô, gật đầu: “Được”.
“Anh đừng coi thường”.
Nam Mẫn lo lắng không thể giải thích nổi: “Bảo anh ở bệnh viện thành phố Bắc thì không nghe, từ xa xôi chạy theo tôi đến thành phố Nam, ngay cả an nguy bản thân tôi còn không bảo vệ nổi, còn phải quản cả anh! Anh chê cây gậy kia đánh vào đầu anh không đủ nặng đúng không, cứ muốn nhúng vào bãi nước đục hả.
Tên họ Kiều kia là loại liều mạng, chuyện mất trí gì hắn cũng làm được!”
Cô không chút lưu tình mắng Dụ Lâm Hải một trận.
Lửa giận nổi lên từ khi biết anh theo cô đến thành phố Nam, nó vẫn cứ luôn nhảy nhót trong lồng ngực, nín nhịn cả buổi chiều, bây giờ không nói không vui nổi.
Dụ Lâm Hải ngoan ngoãn nghe cô khiển trách, không nói tiếng nào, mãi đến khi cô hồi phục tâm trạng, anh mới mở miệng.
“Em không cần lo lắng cho anh, anh có thể tự chăm sóc bản thân, nếu như không ở cạnh em, gần em một chút, trong lòng liền không có cảm giác an toàn”.
“Cảm giác an toàn?”
Nam Mẫn có phần bất lực cười nhạo một tiếng: “Bây giờ ở bên cạnh tôi mới là nơi không an toàn nhất.
Cảm giác an toàn này tôi không cho anh được, anh cũng không thể cho tôi”.
Cô đeo kính râm, sắc mặt hờ hững.
“Ngày mai sau lễ khai trương trường đua ngựa, anh về thành phố Bắc ngay cho tôi, đừng ở thành phố Nam nữa, chướng mắt tôi”.
Quăng ra lời nói lạnh lẽo vô tình, Nam Mẫn rời khỏi bệnh viện.