Vừa nghe đến bốn chữ ‘gia đình đoàn viên’, Nam Mẫn càng cảm thấy châm chích, cô lạnh băng nói: “Người cô đơn không phải trải qua lễ tình nhân, mà là lễ con ếch xanh”.
Dụ Lâm Hải không hiểu: “Tại sao lại là ‘lễ con ếch xanh’?”
Phó Vực mặt đầy chán ghét nhìn anh: “Xóm các cậu có phải không có internet đúng chứ, bởi vì ‘cô oa cô oa’ là cô đơn đó’.
Hài âm chết tiệt.
Dụ Lâm Hải cạn lời: “Vô vị”.
Anh đuổi theo bước chân Nam Mẫn, Phó Vực cười vô tâm, tiến lên vỗ bả vai Nam Mẫn: “Tôi nói này, kiếp trước Tô Âm có phải phù thủy không?”
Nam Mẫn liếc mắt nhìn anh ta.
Phó Vực oán trách: “Tối hôm qua tôi tìm một cô em đi chơi, muốn phát triển tình cảm với người ta, tranh thủ thoát ế trước lễ tình nhân, ai lại một mình trải qua Thất Tịch đúng chứ? Kết quả cô đoán xem, thành lũy còn vào, quần trong đã rách rồi, quả thật xấu hổ chết mất, làm tôi mất hết hứng thú.
Sáng sớm nay thay chiếc mới, kết quả lại thủng lỗ, còn rách những ba chỗ!”
“Phụt…”
Nam Mẫn không nhịn nổi bật cười thành tiếng.
Dụ Lâm Hải bất ngờ ngẩng đầu.
Nam Mẫn hứng thú hỏi: “Cái này liên quan gì đến Âm?”
Khi Phó Vực và Nam Mẫn nói rời khỏi thành phố Bắc, Tô Âm và anh ta đã móc ngoéo tay thề thốt, nói đến chuyện không được phép có tình cảm nam nữ, nếu không quần trong sẽ bị thủng lỗ.
Không ngờ thật sự ứng nghiệm.
“Đây quả thực là lời nguyền ác độc lớn nhất, đúng không?”, Phó Vực cảm thấy Tô Âm đúng là thần.
Nam Mẫn lại không nhịn được cười, sau đó nhìn Phó Vực: “Phải”.
Ngược lại cô không cảm thấy Tô Âm hơn thần, chỉ cảm thấy lô quần trong Phó Vực mua kia chắc hẳn chất lượng có vấn đề gì đó.
Nhưng người nào đó lại chột dạ, vừa thủng lỗ liền không dám làm mấy chuyện xấu.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Được Phó Vực chọc cười, tâm trạng Nam Mẫn đã tốt hơn nhiều.
Dụ Lâm Hải đi theo phía sau cũng nhìn thấy góc nghiêng Nam Mẫn đang cười, rồi nhìn Phó Vực đang nói chuyện vui vẻ với cô, răng liền có chút ngứa ngáy.
Lại một lần nữa hâm mộ tên nhãi này.
…
Giai đoạn trước đã được chuẩn bị đầy đủ, lễ khai trương trường đua ngựa có không ít người tới.
Hôm nay là ngày lễ tình nhân Thất Tịch, vừa vặn vào thứ bảy, các cặp đôi cũng đến không ít, cùng nhau cưỡi ngựa, bơi lội, ngâm suối nước nóng, trải nghiệm hẹn hò lãng mạn.
Thành phố Bắc, thành phố Nam, thành phố Dung nhắm vào mặt mũi ba nhà họ Dụ, Nam, Phó, nhiều nhà giàu cao quý và bạn bè các giới cũng đến chúc mừng, tham quan, nườm nượp không dứt.
Phó Vực và Dụ Lâm Hải đều là người mạnh vì gạo bạo vì tiền.
Các loại xã giao cũng đối đáp tự nhiên, có sự giúp đỡ của họ, quả thật đã gánh vác cho Nam Mẫn không ít.
Rất nhiều người bạn đến từ thành phố Bắc đều đã gặp qua Nam Mẫn, biết cô và Dụ Lâm Hải đã từng có mối quan hệ vợ chồng, họ đều bày tỏ kinh ngạc với lần hợp tác này của hai người.
Nam Mẫn bây giờ trên đầu đã không còn danh hiệu ‘bà Dụ’, mà là cô cả của tập đoàn Nam Thị, nhà giàu nhất thành phố Nam hiện giờ.
Trong ba tháng ngắn ngủi, danh hiệu cô cả nhà họ Nam đã vang khắp giới thương gia.
Dù sao cũng chết rồi hồi sinh, đoạt được Nam Thị từ tay chú, dùng sức lực của bản thân diệt sạch tập đoàn Tần Thị, lại một lần nữa dẫn dắt Nam Thị trở thành nhà giàu nhất thành phố Nam.
Từng sự kiện này đến chấn động toàn quốc, đủ để viết một câu chuyện truyền kỳ.
Rất nhiều blogger mặc dù không quen Nam Mẫn, chưa từng nhìn thấy ảnh cô cũng chưa từng xem bất kỳ bài phỏng vấn của cô, nhưng vẫn lấy những gì cô trải qua viết thành nhân vật nữ chính trong kịch bản phim.
Người có hứng thú với cô giống như cá diếc qua sông, nhiều vô cùng.
Người hứng thú về cuộc hôn nhân đã qua của Dụ Lâm Hải và Nam Mẫn cũng nhiều.
“Tổng giám đốc Dụ, chúc mừng nhé, mảnh đất tốt như vậy mà cháu vẫn nắm được”.
Chủ tịch tập đoàn Cửu An của thành phố Bắc cùng vợ qua bắt tay chúc mừng Dụ Lâm Hải.
Dụ Lâm Hải cười nhạt: “Chủ tịch An khách sáo quá, mảnh đất này là Nam Thị nắm được, cháu xem như là bạn hợp tác, gia nhập hạng mục này mà thôi”.
“Nghe nói rồi nghe nói rồi, chủ tịch Nam cũng là phụ nữ không thua kém đấng mày râu.
Có thể giới thiệu với An mỗ không?”
“Đương nhiên có thể”.