“Nhìn thì đúng là không nhìn ra…”
Lạc Ưu lắc đầu: “Haiz, tôi không đủ kinh nghiệm tình trường, không biết thích là thế nào.
Nhưng anh hai Quyền đã nói với tôi rồi, anh ấy hy vọng lấy tôi làm vợ”.
“Khụ”.
Nam Mẫn suýt nữa bị sặc nước miếng, cô nghĩ anh hai rất thẳng thắn, nhưng không ngờ anh ta có thể thẳng thắn như vậy!
“Vậy cô nghĩ thế nào? Muốn gả cho anh ấy không?”
Lạc Ưu lắc đầu, dựa vào bên cửa sổ: “Chưa nghĩ kỹ, nhưng ở bên anh ấy, đúng là rất vui, nói không hết chuyện, hơn nữa anh ấy rất nhường nhịn tôi, không đối đầu với tôi như lão Dụ và lão Phó”.
Nghĩ đến dáng vẻ ngốc nghếch của Quyền Dạ Khiên, khóe miệng Lạc Ưu không nhịn được cong lên.
“Tách tách”.
Nam Mẫn chụp cho cô ấy một bức ảnh.
“Sao đột nhiên chụp tôi?”, Lạc Ưu nói: “Tôi chưa bày xong tư thế”.
“Tôi muốn dáng vẻ tự nhiên như này”.
Nam Mẫn ngoắc tay với cô ấy: “Cô qua đây xem”.
Lạc Ưu đi đến, thì thấy khuôn mặt ngây ngốc của mình mà Nam Mẫn chụp được trên màn hình, thật không muốn nhìn: “Ngốc quá rồi, mau xóa đi mau xóa đi…”
Nam Mẫn nhìn cô ấy: “Cô biết tôi nhìn thấy gì không?”
Lạc Ưu: “?”
“Tôi nhìn thấy dáng vẻ của cô gái đang yêu”.
Nam Mẫn nói: “Không tin thì về quan sát kỹ Nam Lâm, mỗi ngày đều cười thành như vậy, giống như cô con gái ngốc của nhà địa chủ vậy”.
“Nếu cô nói như vậy…”
Lạc Ưu ngắm ảnh của mình, lại liên tưởng đến nụ cười của Nam Lâm: “Hình như rất giống”.
Cô ấy kinh hãi bởi chính bản thân mình: “Trời ơi, không phải tôi thích anh hai của cô thật rồi chứ?”
Nam Mẫn: “Không cần nghi ngờ, đúng thế đấy”.
Lạc Ưu tự tiêu hóa một lúc, sau đó “xùy” một tiếng: “Thật không dễ dàng, cuối cùng cây sắt ngàn năm như tôi đã nở hoa rồi, tôi đã thích một người đàn ông!”
Nghe tiếng cảm khái nghiêm túc của cô ấy, Nam Mẫn cười không được khóc không xong.
Mở máy tính, Nam Mẫn gõ lách cách trên bàn phím một hồi, lấy ra một tệp album.
“Đây là nhật ký trưởng thành từ nhỏ đến lớn của anh hai tôi, cô ngồi xuống từ từ xem đi.
Tôi đi làm chút việc, chốc nữa đến đón cô đi ăn”.
Lạc Ưu giơ thế tay “ok”: “Đi làm việc đi, pikachu!”
Trên màn hình máy tính, quả đúng là ảnh từ nhỏ đến lớn của Quyền Dạ Khiên, ghi lại vô cùng đầy đủ, ảnh vừa chào đời, ảnh đầy tháng, ảnh trăm ngày đều có hết… gần như cách một tháng lại có một bức.
“Hồi nhỏ anh hai Quyền trông thế này, giống như con khỉ còi vậy, xấu quá, ha ha ha…”
Lạc Ưu vừa ngắm vừa cười, hoàn toàn không phát hiện ra ở tòa nhà đối diện có một đôi mắt đang nhìn vào văn phòng qua kính viễn vọng.
Đôi môi mỏng trên râu quai nón mím chặt thành đường thẳng.
Chậm rãi nhả ra một câu bằng tiếng Anh: “Đi sắp xếp đi”.
…
Cùng lúc đó, trong phòng bệnh.
Dụ Lâm Hải ngồi trên đầu giường, lật xem một tập giấy dày, trên đó ghi chép thông tin về một lính đánh thuê quốc tế tên là ‘Kiều Lãnh’
Kiều Lãnh, nam, dòng máu Trung- Đức, phần tử nguy hiểm của quân đoàn lính đánh thuê quốc tế, bị cảnh sát hình sự quốc tế bắt được, sau đó vượt ngục, mười năm trước đột nhiên chết ở nước Y, không rõ nguyên nhân chết…
Ánh mắt Dụ Lâm Hải thanh lạnh, đọc lượt qua bản tài liệu, tìm hiểu cuộc đời của Kiều Lãnh, như đang xem một quyển truyện ký.
Điều kỳ lạ là mười năm trước bọn họ nhận được nhiệm vụ cấp SSS trong rừng rậm, khi cứu Nam Mẫn ra từ trong tay tên lính đánh thuê đó, kẻ thủ lĩnh không phải là Kiều Lãnh.
Khi anh xông vào cứu Nam Mẫn, lính đánh thuê ở đó có thể giết được, cơ bản đều bị họ giết sạch.
Trong đó cũng không có Kiều Lãnh.
Hay là anh ta thay đổi hình dạng?
Hay là có một thế lực khác muốn bắt cóc Nam Mẫn?
Rốt cuộc trên người Nam Mẫn ẩn giấu bí mật gì mới có thể khiến nhiều phần tử nguy hiểm như vậy nhằm vào cô?
Dụ Lâm Hải day trán, dựa vào đầu giường.
Anh càng lúc càng cảm thấy Nam Mẫn giống như một câu đố, càng lại gần cô, càng tìm hiểu cô, càng thấy cô có nhiều bí mật.
Trong đầu bỗng nhiên nảy lên một ý nghĩ, khiến Dụ Lâm Hải mở đôi mắt, lòng trầm xuống.
Ba năm trước, sở dĩ cô lựa chọn mai danh ẩn tính gả cho anh, có phải là sợ gây nguy hiểm cho anh?
Là vậy sao?