Đua xe?
Dụ Lâm Hải lại cất bước chân, bảo Hà Chiếu mau chóng điều tra trường đua xe ngầm của thành phố Nam.
Nam Mẫn cười nói: “Đã nói với vô chỉ mang tính giải trí thôi, đua xe tự do thì phải chơi nhiều trò.
Sau đây là so tốc độ, có cần thêm lần nữa không?”
“Không không, tôi còn muốn sống quay về quân đội”.
Lạc Ưu xua tay, đánh chết cũng không lên xe của Nam Mẫn.
Bạc Lộc Dư nói: “Anh lên! Anh làm người dẫn đường cho em!”
“Cũng không phải là đường trường, không cần”.
Nam Mẫn nhìn Lạc Ưu với sắc mặt tái nhợt, sắp nôn ra cả mật gan, nói với Bạch Lộc Dư: “Anh chăm sóc Ưu Ưu đi, nếu cô ấy có bề gì, anh hai sẽ liều mạng với chúng ta đấy”.
Cô cười rồi lên xe.
Tiếng chuông điện thoại của Lạc Ưu lại vang lên.
Cô ấy mới nhớ ra vừa nãy cô còn nói chuyện với Dụ Lâm Hải, ấn nút nghe: “A lô, lão Dụ…”
Dụ Lâm Hải đi vào bãi đỗ xe, cầm điện thoại, nóng ruột: “Bây giờ có phải các cô đang ở trường đua xe ở cầu vượt Bắc Loan không?”
“Đúng thế, sao anh biết?”
Dụ Lâm Hải lên xe, mói: “Tôi đến đó ngay đây! Cô theo sát Nam Mẫn, tôi nhận được tin, bây giờ Kiều Lãnh cũng ở thành phố Nam, tôi sợ anh ta sẽ gây bất lợi cho Tiểu Mẫn…”
Anh đang nói, Lạc Ưu và Bạc Lộc Dư trơ mắt nhìn một người đàn ông từ bên ghế lái phụ bên phải nhảy lên xe, nắm vô lăng của Nam Mẫn, cả xe soạt một cái bay đi.
“Tiểu Mẫn!”
Lạc Ưu lo lắng hét một tiếng, nói vào điện thoại: “Không hay rồi, hình như là Kiều Lãnh, hắn lên xe của Tiểu Mẫn!”
Đáy mắt Dụ Lâm Hải băng lạnh, tắt điện thoại, lập tức khởi động xe, cả xe mau chóng xoay chuyển, ma sát ra một đường vết màu trắng trên mặt đất lao đi.
Tất cả xe đua đều lao ra, không ai cảm thấy nguy hiểm ập đến, bọn họ đều cho rằng người vừa nhảy vào xe là bạn của công tử.
Con đường lớn lập tức trở nên trống trải, dường như chỉ còn lại hai người Bạch Lộc Dư và Lạc Ưu.
Lần này Nam Mẫn ra ngoài cũng không đưa theo vệ sĩ!
Lúc này khuôn mặt trang điểm đậm của Lạc Ưu phủ đầy sương lạnh, cô ấy cất giọng lạnh lùng nói với Bạch Lộc Dư: “Lập tức báo cảnh sát! Tôi gọi cho anh hai Quyền!”
Hai người vừa lên xe của Bạch Lộc Dư đuổi theo, vừa gọi điện.
Nhưng không ai có thể đuổi kịp tốc độ của Nam Mẫn.
Kiều Lãnh ngồi trên ghế lái phụ, tay trái nắm vô lăng của Nam Mẫn lao lên cầu vượt.
Nam Mẫn lại dường như đã chờ đợi anh ta ‘đột ngột xuất hiện’ từ lâu.
Vẻ mặt không hề ngạc nhiên.
“Kiểm soát vô lăng cũng vô ích”.
Nam Mẫn cười lạnh lùng: “Anh nên kiểm soát chân ga, nếu không, anh Kiều, cái mạng của anh nằm dưới chân tôi”.
Cô buông tay khỏi vô lăng, bám chặt thành xe, đạp mạnh ga.
Siêu xe màu xanh ngọc quả đúng là phi như bay, từ chỗ cao lao xuống, nhìn mà khiếp sợ.
Có ai dám tăng tốc lúc vòng cua và xuống dốc chứ?
Công tử như ‘người bay trên không trung’ ngày xưa, đúng là dọa người ta sợ chết.
Khuôn mặt cương nghị của Kiều Lãnh không hề kinh sợ, tay trái nắm chặt vô lăng, tay phải còn kéo dây an toàn thắt vào người mình.
Hắn nghiêng đầu qua, mỉm cười: “Cục cưng, lái cho vững, tôi không muốn chết trong xe của cô”.
Nam Mẫn cười lạnh lùng trong lòng.
Lên xe của cô, còn muốn an toàn rút lui, đâu có dễ dàng như vậy?
Cô lại thay đổi cần gạt, một chân buông một chân đạp, tay xoay vô lăng một cái, cả người Kiều Lãnh chịu ảnh hưởng của tốc độ xe và cua gấp, người nghiêng sang phải, đập mạnh lên thân xe.
Nếu không phải hắn thắt dây an toàn, e rằng người đã bay ra khỏi xe.
Một khi từ cầu vượt rớt xuống, không nói thịt nát xương tan, cũng chắc chắn đi đời nhà ma.
Cô gái này thật ác!
Kiều Lãnh thầm mắng trong lòng một câu, quay đầu nhìn Nam Mẫn, nhưng thấy nụ cười vừa băng lạnh vừa khinh thường trên khuôn mặt cô, thậm chí còn có cảm giác lười biếng thờ ơ.
“Cô sớm biết tôi sẽ đến?”, Kiều Lãnh nheo mắt.
Nam Mẫn mặt không cảm xúc lái xe: “Tôi không có năng lực bói toán, nhưng tôi luôn cho anh cơ hội lại gần tôi, không phải sao? Vừa hãy dẫn anh Kiều đi hóng gió”.